Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4186: Hắn, chính là thế giới

Chương 4186: Hắn, chính là thế giớiChương 4186: Hắn, chính là thế giới
Thương Lưu Ngư cười lạnh:
- Tuy tu vi của ta không cao, nhưng không đến mức tai điếc. Lại nói, tính tình ngươi phong lưu, nữ nhân bên cạnh ai không bị ngươi khi dễ? Ngay cả tỷ tỷ ta, mới nhận biết ngươi mấy ngày, cũng bị ngươi giải quyết.
Tổ An nghiêm túc đáp:
- Lời này của ngươi không đúng, chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi không có bị ta khi dễ qua.
Thương Lưu Ngư nào ngờ hắn phản kích sắc bén như vậy, thoáng cái không nói thành câu.
Cho nên hai mắt nàng khẽ đảo, trực tiếp ngất đi.
Tổ An giật mình, vội vàng điều tra mạch đập của nàng, lúc này mới xác định nàng không phải giả vờ, mà là trước đó vì bảo vệ hắn, hao tổn hết tâm huyết, rã rời tới cực điểm, bây giờ trầm tĩnh lại, rốt cục không kiên trì nổi ngủ mà thôi.
Tổ An lấy một viên linh dược đút vào miệng nàng, tẩm bổ kinh mạch bị hao tổn.
Sau đó ôm ngang nàng ở trong ngực, đồng thời không ngừng đưa nguyên khí vào trong cơ thể, trợ giúp nàng luyện hóa dược lực.
Bây giờ nàng chỉ thoát lực ngất đi, ngược lại không phải bị thương, cho nên không cần Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh trị liệu, cũng không đến mức bị thuộc tính cổ quái do Kim Phượng kết hợp Hồng Mông chỉ khí quấy nhiễu. Thương Lưu Ngư trong lúc ngủ mơ ưm một tiếng, mày vốn nhíu cũng dần dần thư giãn, nghĩ đến đã triệt để buông lỏng tiến vào mộng đẹp.
Thời điểm Tổ An rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía tượng đá thi lễ:
- Lão bằng hữu, gặp lại.
Thời điểm đối phương truyền U Minh Sinh Tử Đại Điển cho hắn, sợi tàn hồn kia đã hoàn thành sứ mệnh, cùng phần hồn ở trong U Minh Địa Phủ triệt để ngủ say.
Tuy hai người ở chung thời gian không dài, nhưng lúc này trong lòng hắn vẫn dâng lên thương cảm vô hạn.
Cáo biệt Phong Đô Đại Đế, Tổ An ôm Thương Lưu Ngư đi trở về.
Rất nhanh đã trở lại bên cây cầu, vị trí lúc trước những quái vật kia ngừng bước không tiến.
Hắn không có dừng lại, ôm Thương Lưu Ngư tiếp tục đi về phía trước, căn bản không thèm để ý phía trước những cái kia quái vật kinh khủng. Cũng không lâu lắm, từng tiếng gào thét truyền đến, những quái vật ngửi được mùi vị người sống nhanh chóng chạy tới, vây hai người Tổ An vào giữa, từng cái nhe răng trợn mắt, nhưng không có tiến công, ngược lại chần chờ.
Cũng không lâu lắm, lại có vài quái vật đầu ba đầu sáu tay chạy đến, khuôn mặt vốn dữ tợn, sau khi nhìn thấy Tổ An thì sửng sốt, hơi nghi hoặc, còn có e ngại.
Cuối cùng nửa dưới gối hành lễ, có bọn họ đi đầu, những quái vật còn lại cũng ào ào quỳ xuống hành lễ, tựa hồ nghênh đón chủ nhân.
Tổ An sững sờ, vốn cho rằng còn phải chiến đấu một trận, không nghĩ tới bây giờ bớt việc.
Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đối phương e ngại thực lực của hắn bây giờ, hơn phân nửa là trên người hắn có khí tức của Phong Đô Đại Đế, hoặc quyền hành của U Minh Địa Phủ. Những quái vật này, năm đó không biết là thủ hạ của Phong Đô Đại Đế hay của ai... Tổ An hơi gật đầu, sau đó tự mình đi đến đại điện lúc trước, tế đàn vẫn yên tĩnh đứng đó.
Tín Hiệu Thế Giới Pháp Tắc tỏa ra ánh sáng lung linh, cực kỳ đẹp đẽ.
Bên cạnh, Thần Long Bất Tử Dược sáng người rạng rỡ, từng vòng từng vòng khí tứ như thực chất lan ra, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập cả không gian, ngay cả Thương Lưu Ngư trong lúc ngủ mơ, ngửi được mùi thơm này, thần thái càng thêm thoải mái dễ chịu.
Tổ An nghĩ đến cấm chế cường đại ở phụ cận tế đàn, lo lắng làm bị thương Thương Lưu Ngư, vì vậy để nàng dựa vào một góc tường, còn sợ nàng cảm lạnh, cởi áo khoác của mình xuống trải trên mặt đất, lúc này mới đặt nàng xuống.
- Chậc chậc chậc, thật biết thương hương tiếc ngọc. Bóng hình xinh đẹp của Mị Ly bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, thần sắc giống như cười mà không phải cười. ngửi được mùi thơm này, thần thái càng thêm thoải mái dễ chịu.
Tổ An nghĩ đến cấm chế cường đại ở phụ cận tế đàn, lo lắng làm bị thương Thương Lưu Ngư, vì vậy để nàng dựa vào một góc tường, còn sợ nàng cảm lạnh, cởi áo khoác của mình xuống trải trên mặt đất, lúc này mới đặt nàng xuống.
- Chậc chậc chậc, thật biết thương hương tiếc ngọc. Bóng hình xinh đẹp của Mị Ly bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, thần sắc giống như cười mà không phải cười. Tổ An tức giận nói:
- Trước khi ngươi đi ra, có thể sớm chào hỏi hay không, mỗi lần như vậy thật rất đáng sợ. - Cắt, mình không làm việc trái với lương tâm, cần gì phải sợ quỷ gõ cửa.
Mị Ly từ tốn nói.
- Ta làm việc gì trái với lương tâm, trước đó nàng vì bảo hộ thân thể ta an toàn, mới mệt thành thành như vậy, ta chiếu cố nàng một chút thì thế nào, lại nói, ngươi cũng không phải lão bà của ta.
Tổ An lầu bầu nói. Khuôn mặt Mị Ly lóe lên vẻ đỏ ửng một cái rồi biến mất: - Phi, ngay cả tiện nghi của sư phụ cũng dám chiếm! Thân là sư phụ, tự nhiên phải giúp thê tử ngươi kiểm định một chút, trước đó không lầu còn ở dưới cầu Nại Hà cùng Sở Sơ Nhan thề non hẹn biển, thâm tình đến làm cho ta cũng có chút cảm động, sau một khắc liên cùng nữ nhân khác mập mờ, nói thật, có lúc ta cảm thấy loại hành vi này của ngươi rất tỉnh thần phân liệt. Tổ An liếc nhìn nàng, hiển nhiên không có tâm tình cùng nàng thảo luận vấn đề ái tình.
Lực chú ý trở lại trên tế đàn: - Ngươi bỗng nhiên xuất hiện, là bởi vì cái này?
- Không sai, sợ ngươi không biết dùng.
Mị Ly thu hồi nụ cười đùa giỡn, nhìn về phía tín hiệu pháp tắc trên tế đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận