Lục Địa Kiện Tiên

Chương 955: Thẳng thắn cục

**Chương 955: Thẳng thắn**
Tổ An khẽ lắc đầu: "Bọn họ thực ra đã c·hết, chỉ là t·ử khí cải tạo thân thể bọn họ nên mới khiến bọn hắn có vẻ như còn s·ố·n·g, vẫn còn giữ lại cái gọi là sinh cơ mà thôi."
Nghe hắn nói vậy, Nhân Ngư Nữ Vương nhất thời cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nhìn những cảnh vệ dũng cảm này c·hết như vậy, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.
"Bất quá ta có thể dùng bí p·h·áp phong ấn bọn hắn lại, đợi đến tương lai giải cứu, có thể đưa bọn họ đi luân hồi chuyển thế đến nơi thích hợp." Tổ An trầm giọng nói.
"Luân hồi chuyển thế?" Nhân Ngư Nữ Vương hơi kinh ngạc, "Tr·ê·n đời thật sự có luân hồi chuyển thế sao, lại còn có người có thể kh·ố·n·g chế sao?"
"Đến hậu thế sẽ có biện p·h·áp, tại hậu thế ta đã từng gặp qua bọn họ." Tổ An tự nhiên cũng không muốn nhìn thấy những dũng sĩ như vậy cứ thế lặng lẽ c·hết đi, cho nên muốn cho bọn hắn một tương lai tốt đẹp hơn.
Đáng tiếc là ở thế giới này, hắn và U Minh Địa Phủ đã m·ấ·t đi liên hệ, nếu như bây giờ để cho bọn hắn triệt để c·hết đi, hắn không thể x·á·c định những người này có thể đầu thai đến nơi nào.
Đặc biệt là bây giờ U Minh Địa Phủ đang bị những "Quái vật" mà bọn họ trấn áp vô số năm kia chiếm cứ, đối phương chắc chắn sẽ không cho những kẻ địch vốn có này một kết cục tốt đẹp.
Cho nên chỉ có thể chờ đợi đến tương lai, khi hắn nắm giữ quyền hành của U Minh Địa Phủ, thì mới có thể an bài chu đáo cho bọn họ.
Hơn nữa làm như vậy cũng coi như để cho đoạn lịch sử này khép lại.
Nghe hắn nói ở hậu thế đã gặp qua những cảnh vệ này, Nhân Ngư Nữ Vương vừa mừng vừa sợ, cũng không phản đối nữa, chỉ có một chút lo lắng: "Nhưng phải phong ấn như thế nào đây?"
Tổ An lấy ra một số tài liệu từ trong Lưu Ly bảo châu: "Ngươi hãy giúp ta một tay..."
Hắn ở trong bảo khố thế giới yêu ma thu thập một số tài liệu đặc biệt, lại thêm những vật tư mang theo từ tu hành thế giới trước khi đi, ngược lại cũng đủ để t·h·i triển.
Liên tưởng đến trạng thái điêu khắc đá của những cảnh vệ này ở hậu thế, trong 《 Bão p·h·ác Chân Kinh 》 vừa vặn có một loại phong ấn chi p·h·áp có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Trước kia rất nhiều tri thức trong quyển sách này quá mức cao thâm, hắn luôn luôn hiểu lơ mơ, nhưng sau khi được bổ sung kiến thức trận p·h·áp ở thế giới yêu ma, hắn giờ đây đã sớm thông hiểu các loại trận p·h·áp ghi chép trong đó.
Nhân Ngư Nữ Vương động tác rất nhanh, dưới sự chỉ huy của hắn, đem các loại tài liệu, trận kỳ đặt tới những vị trí đặc biệt.
Tổ An thấy không sai biệt lắm, liền bảo vệ nàng ở phía sau mình, sau đó lấy ra trận bàn bắt đầu bố trận, từng đạo văn tự tối nghĩa khó hiểu được phun ra từ trong miệng hắn, hai tay hắn càng là tung bay tr·ê·n trận bàn.
Cách vài hơi thở, một đạo ấn quyết liền vung lên th·â·n những cảnh vệ kia.
Những cảnh vệ đang nóng nảy dần dần an tĩnh lại, thậm chí ngay cả thống khổ tr·ê·n mặt cũng giảm bớt đi mấy phần.
Nhân Ngư Nữ Vương nhìn Tổ An chuyên chú bố trận, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Nam nhân khi nghiêm túc thật sự rất đẹp trai.
Trước kia không phải là không có nam nhân cố ý thể hiện dáng vẻ nghiêm túc làm việc trước mặt nàng, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy, trong lòng nàng đều không có chút gợn sóng, ngược lại còn có chút buồn cười.
Nhưng nam nhân này hoàn toàn khác biệt, nàng cảm thấy cứ như vậy nhìn hắn mãi cũng là một chuyện vui vẻ.
Dáng dấp đẹp trai, tu vi cao, tri thức uyên bác, lại hài hước, chính trực t·h·iện lương...
Bây giờ lại còn am hiểu trận p·h·áp chi t·h·u·ậ·t thâm ảo nhất thế gian, nàng chưa từng nghĩ tới tr·ê·n th·â·n một nam nhân lại có thể tập hợp nhiều ưu điểm đến như vậy.
Nàng có chút ghen tị với người của Nhân Ngư tộc ở đời sau, tại sao không phải là nàng gặp được nam nhân này trước a.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi u sầu, ta sinh ra thì ngươi chưa sinh, ngươi sinh ra thì ta đã già.
(Nguyên văn: ta sinh khanh vị sinh, khanh sinh ta dĩ lão)
Không biết qua bao lâu, Tổ An thu lại trận bàn: "Cuối cùng cũng xong."
Lúc này, những cảnh vệ vốn đang nóng nảy loạn động kia đã hoàn toàn an tĩnh — không an tĩnh cũng không được, xung quanh thân thể bọn họ dường như được bao phủ bởi từng tầng đá, tất cả mọi người đều hóa thành từng pho tượng đá.
Tổ An nói với những pho tượng đá ở phía đông: "Chư vị tạm thời ngủ say một thời gian, đợi đến tương lai khi cảm nh·ậ·n được khí tức xâm lấn của yêu ma, các ngươi sẽ lại từ dưới đất chui lên, đến lúc đó tự sẽ có người hữu duyên cứu vớt các ngươi."
Những pho tượng đá dường như hiểu được lời hắn nói, từng người nhao nhao q·u·ỳ xuống hành lễ với hắn, sau đó chậm rãi đi vào bóng tối xa xa, hoàn toàn biến m·ấ·t không thấy.
"Ngươi nói người hữu duyên kia có phải là chính ngươi không?" Nhân Ngư Nữ Vương mỉm cười, chú ý tới mồ hôi đầm đìa tr·ê·n đầu hắn, vô thức lấy ra khăn tay lau mồ hôi tr·ê·n mặt cho hắn.
Cảm giác được đối phương thân hình có chút cứng đờ, Nhân Ngư Nữ Vương cũng ý thức được hành vi này của mình dường như có chút quá thân m·ậ·t.
Nhưng nàng chỉ do dự một giây, vẫn tiếp tục lau.
Nàng biết đối phương đến từ tương lai, mỗi một lần gặp mặt đều có thể là vĩnh biệt, vậy thì còn phải lo lắng nhiều như vậy làm gì.
Tổ An cũng có chút x·ấ·u hổ, ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người đối phương, nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ở ngay gần trong gang tấc, Tổ An cảm giác mình dường như biến thành một chàng trai mới lớn ngượng ngùng.
Hắn đành phải lên tiếng p·h·á vỡ bầu không khí kiều diễm này: "Ân, ở hậu thế cuối cùng đúng là ta đã để bọn hắn được yên nghỉ."
Nhân Ngư Nữ Vương thu lại khăn tay, nàng cũng hiểu đạo lý dừng lại đúng lúc: "A, tại sao ở hậu thế ngươi lại có biện p·h·áp để bọn hắn yên nghỉ, còn bây giờ thì không thể?"
"Thứ nhất là có một loại năng lực ta phải đến hậu thế mới có thể có được, thứ hai là cũng không thể làm trái với sự p·h·át triển nguyên bản của lịch sử."
Tổ An cũng đang cảm thán, vốn cho rằng những pho tượng đá kia là một số nghĩa sĩ của Hải tộc thượng cổ, không ngờ cuối cùng lại là do chính mình đạo diễn tất cả chuyện này.
Nhân Ngư Nữ Vương lại như có điều suy nghĩ, trong lịch sử là như vậy p·h·át triển, cho nên hắn làm tất cả chuyện này cũng sẽ vô thức đi phù hợp với lịch sử, vậy thì...
Tổ An thừa cơ k·é·o dãn khoảng cách với nàng, sau đó lại kh·ố·n·g chế trận bàn, từng đạo trận kỳ rơi xuống gần đại trận ở phía xa.
Quang mang của đại trận kia dần dần sáng lên, không còn mờ ảo như trước, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể d·ậ·p tắt.
Tổ An thu hồi trận bàn: "Ta tạm thời gia cố nó một chút, đợi x·á·c minh rõ tình hình bên trong xong sẽ thông báo cho Hải tộc đến sửa chữa, khôi phục hoàn toàn những trận p·h·áp này."
"Ngươi còn muốn tiếp tục đi sâu vào bên trong?" Nhân Ngư Nữ Vương lại nghe ra ẩn ý trong lời hắn.
Tổ An ân một tiếng, nhìn t·ử khí nồng đậm như thực chất bên dưới đại trận, không ít nghi hoặc của hắn chỉ có thể tự mình đi một chuyến mới có thể giải quyết.
"Nhưng mà quá nguy hiểm." Nhân Ngư Nữ Vương lo lắng không thôi, t·ử khí phía dưới kia nồng đậm đến mức không giống như khí thể, mà giống như chất lỏng sền sệt.
"Không sao, ta không sợ t·ử khí." Tổ An nói tiếp, "Ngược lại là ngươi, đường xuống tiếp theo không t·h·í·c·h hợp để ngươi đi tiếp, đặc biệt là Hải Nhãn chân chính, bên trong không cho phép sinh linh ngoại giới còn s·ố·n·g thông qua, ta cũng không thể mang ngươi theo, cho nên ta đưa ngươi lên trước nhé."
Nhân Ngư Nữ Vương lại lắc đầu: "Không, ta ở đây chờ ngươi, vừa vặn có thể đề phòng những tồn tại khác đến p·h·á hoại đại trận này."
Bây giờ đại trận này tạm thời đã được sửa chữa, xung quanh đây ngược lại không có c·hết khí tới gần, hơn nữa không xa còn có những cảnh vệ kia, trong lòng nàng cũng rất an tâm.
Đồng thời trong lòng thầm giật mình, xem ra đối phương vậy mà biết tình hình trong Hải Nhãn?
Tổ An do dự một chút, ngược lại cũng cảm thấy đối phương nói rất có lý, thế là lại lấy ra một số phù lục hộ thân cùng với trận bàn giao cho đối phương: "Vậy ngươi ở đây chờ ta, nếu ba ngày sau còn không thấy ta trở về, ngươi hãy kích p·h·át trận bàn này, nó sẽ bảo vệ ngươi trở về."
"Ngươi phải thật cẩn t·h·ậ·n!" Nhân Ngư Nữ Vương lại thầm nghĩ, nếu ngươi không về được, ta trở về thì có ý nghĩa gì.
Nhìn cặp mắt xinh đẹp quen thuộc kia của đối phương, Tổ An có chút hoảng hốt, dường như cảnh tượng lúc trước cáo biệt Thương Lưu Ngư ở Vạn Long chi mộ.
Hắn gật đầu, xoay lưng phất tay, tiếp tục đi về phía Hải Nhãn bên dưới trận p·h·áp.
Lúc này, Nhân Ngư Nữ Vương bỗng nhiên lên tiếng: "Ta tên là Cung Tố Âm, ngươi tên là gì?"
Dường như lo lắng hắn cự tuyệt, nàng lập tức nói thêm: "Vạn nhất ngươi thật sự không về được, ta không muốn ngay cả ngươi là ai cũng không biết."
Nghĩ đến loại tình huống đó, nàng chỉ cảm thấy buồn từ tâm mà ra, đôi mắt xinh đẹp nhỏ xuống vài giọt nước mắt.
Tổ An tuy rằng quay lưng về phía nàng, lại vẫn có thể thấy được những giọt nước mắt hóa thành trân châu kia của nàng, trong lòng không khỏi mềm lòng: "Ta tên là Tổ An."
"Tổ An..." Nhân Ngư Nữ Vương vừa mừng vừa sợ, vạn vạn không nghĩ tới đối phương vậy mà thật sự nói cho nàng biết.
Trong lòng nàng không ngừng nhắc đi nhắc lại, sợ mình sẽ quên mất cái tên này, khi ngẩng đầu lên, lại p·h·át hiện đối phương đã biến m·ấ·t không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận