Lục Địa Kiện Tiên

Chương 794: Lật bàn

Sắc mặt Tang Thiên tái nhợt, làm sao có thể, sao gia hỏa này ngưu bức như vậy?
Hắn vội vàng xoay đầu lại:
- Cha, hắn dù sao cũng là... A, cha đâu rồi?
Mắt thấy tốc độ của Tổ An, trong mắt Lương Vương cũng lóe lên vẻ khác lạ, bất quá lại cười lạnh:
- Muốn đi?
Phải biết Tông Sư là có thể bay trên trời, ngươi ở trên mặt đất chạy lại nhanh, đến trước mặt Tông Sư cũng chỉ như trò đùa.
Hắn phóng lên tận trời, đột nhiên hiện trước mắt nhiều thêm một người, chính là Tang Hoằng!
Hắn sầm mặt lại, trực tiếp vỗ qua một chưởng.
Tang Hoằng cũng vận dụng toàn lực ngăn cản.
Song chưởng tương giao, phanh… một cỗ khí lãng cường đại tản ra, tất cả khách mời đều bị thổi ngã trái ngã phải, bàn thiên địa, các loại nhang nến, đèn lồng đỏ, còn có chữ hỷ dán ở cửa sổ… đều bị khí lãng chấn đến rơi xuống đất.
Lương Vương trở lại chỗ cũ đứng chắp tay, Tang Hoằng thì như cái bao cát nặng nề té lăn trên đất, sàn nhà bị đập ra một cái động lớn.
Lương Vương lạnh lùng nhìn qua:
- Tang Hoằng, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Dám trợ giúp khâm phạm đào tẩu!
Trịnh Đán và Tạ Đạo Uẩn cũng không nhịn được nhìn về phía Tang Hoằng, các nàng rất nghi hoặc, thực không thể nào hiểu được cử động của Tang Hoằng.
Tang Hoằng giùng giằng, phun ra một ngụm máu, nhưng trên mặt không có bối rối, ngược lại cười khổ:
- Vương gia nói ta nghe không hiểu, tất cả mọi người ở nơi này đều rõ ràng, Tang gia chúng ta và họ Tổ có thù, vừa rồi hắn còn cố ý đến quấy rối hôn lễ của khuyển tử, ta làm sao có thể giúp hắn chạy trốn?
Các quan khách gật đầu, hiển nhiên bọn họ cũng đồng ý lời này, muốn nói Tang Hoằng sẽ cứu Tổ An, bọn họ là quyết không tin.
Sắc mặt của Lương Vương âm trầm:
- Nếu ngươi không muốn giúp hắn chạy trốn, vậy vừa rồi vì sao chặn ở trước mặt ta.
Tang Hoằng không nhanh không chậm đáp:
- Cái này sao, vừa rồi nhìn thấy mọi người giao chiến, nhất thời có cảm ngộ, cho nên vô ý thức phóng lên trời, không nghĩ tới khi ấy Lương Vương cũng bay lên, vừa vặn ngăn trở đường đi của ngươi, thật xin lỗi.
Người tu hành đốn ngộ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cũng không bị mình khống chế, cho nên bỗng nhiên cử động khác thường là có thể giải thích được.
Bất quá Lương Vương lại biết hắn đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, đáng tiếc đối phương giải thích hợp tình hợp lý, dù thật đến chỗ hoàng đế, chỉ sợ cũng không làm gì được đối phương.
- Thật là một con hồ ly!
Lương Vương thầm mắng.
Lúc này Tang Thiên nguyên khí truyền âm hỏi:
- Cha, sao ngài lại cứu Tổ An!
Lời nói của Tang Hoằng có thể lừa gạt được quần chúng, nhưng khẳng định không có cách nào giấu diếm được hắn, lại thêm trong lòng của hắn căm thù Tổ An, cho nên trong giọng nói tràn đầy oán trách.
Tang Hoằng thở dài:
- Thiên nhi, lần này Tang gia chúng ta có chút phiền phức, nếu ta đoán không sai, chúng ta có khả năng đã bị hoàng thượng coi là con bỏ, lần này hồi kinh, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.
- Cái gì!
Tang Thiên chấn kinh, tuy lần này bị bắt, nhưng trong quan trường lên voi xuống chó là chuyện bình thường, hơn nữa những năm gần đây phụ thân rất được hoàng đế tin dùng, cho nên lần này hồi kinh, rất có thể chỉ là làm dáng cho người nhìn, sao lại phát triển đến trình độ khó thoát khỏi cái chết?
Tang Hoằng tiếp tục nói:
- Cụ thể ta không tiện giải thích rõ ràng, hi vọng sẽ không phát triển đến một bước kia.
- Nhưng cái này và cứu Tổ An lại có quan hệ gì?
Tang Thiên vẫn canh cánh trong lòng.
Tang Hoằng nhìn về phương hướng đào thoát Tổ An:
- Bởi vì hắn là một biến số, biến số này nói không chừng có thể cứu chúng ta.
Tang Thiên:
- ? ? ?
Hắn ngây người, thực không cách nào theo kịp tư duy của phụ thân.
Tang Hoằng không giải thích nữa, mà liếc nhìn Trịnh Đán, lấy ánh mắt già đời của hắn, làm sao nhìn không ra giữa hai người có vấn đề, nghĩ đến đoạn trước thời gian để Trịnh Đán thi triển mỹ nhân kế, hơn phân nửa là đùa thành thật.
Những suy đoán này hắn không có nói cho nhi tử, nói ra trừ để hắn nổi trận lôi đình, thì không có tác dụng mẹ gì, ngược lại còn ảnh hưởng đại cục.
Biến số, biến số, hiện tại mình cần chính là một cái biến số như vậy, bằng không sau khi hồi kinh hẳn phải chết không thể nghi ngờ...
Lúc này Lương Vương phất phất tay, mấy Tú Y Sứ Giả lập tức đến trước mặt bọn hắn, dùng Câu Hồn Tác trói bọn hắn lại.
Hai người cảm giác nguyên khí toàn thân bị giam cầm, không khác gì một người bình thường.
- Tân nương tử cũng trói lại.
Lương Vương liếc nhìn Trịnh Đán, không nói nàng là con dâu của Tang Hoằng, chỉ nhìn mỹ mạo kinh người kia, đưa đến kinh thành nói không chừng cũng có tác dụng lớn.
Nhìn những Tú Y Sứ Giả kia đi tới, Trịnh Đán cắn môi, bất quá nhìn qua đám thân nhân Trịnh gia, cuối cùng nàng vẫn tùy ý đối phương trói mình lại.
Lương Vương nhảy lên ngựa:
- Tạm thời giải vào đại lao trông giữ, người khác cùng ta đến Sở gia!
Lần này hắn đến có hai nhiệm vụ, một là áp giải cha con Tang gia về kinh, hai là bắt Tổ An.
So sánh với nhau, hoàng thượng căn dặn việc bắt Tổ An rất nhiều lần, thậm chí còn phái Tú Y Sứ Giả đồng hành, nhưng hôm nay mình đường đường Tông Sư, lại trơ mắt để hắn chạy trốn, nếu không thể bắt hắn lại, không chỉ mất hết thể diện, chỉ sợ hoàng thượng còn sẽ trọng phạt.
...
Lại nói Tổ An một đường đào vong, vừa rồi Tang Hoằng thay hắn ngăn cản Lương Vương hắn cũng nhìn thấy, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Bất quá bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ những việc này, việc cấp bách là phải giải quyết như thế nào?
Hiện tại hắn đã xác định sự tình Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh bị hoàng đế biết, một bộ công pháp có khả năng thu được trường sinh, đối với hoàng đế mà nói sẽ có dụ hoặc lớn như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận