Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1177: Tả Hữu Hỗ Bác

Nhìn thấy nén bạc, hai mắt tiểu nhị kia tỏa sáng, vẻ mặt tươi cười:
- Mời công tử vào trong, ta xem có thể tìm Sương Nguyệt cô nương dàn xếp một chút hay không.
Ngay sau đó hắn được mang vào, bảy rẽ tám chuyển, đi tới một tiểu viện, trong viện lịch sự tao nhã, không có quá nhiều khí tức son phấn, khiến người ta nghĩ không phải đến nơi ăn chơi, mà càng giống khuê phòng của một tiểu thư khuê các.
Tổ An được an bài trong đình viện uống trà, tiểu nhị vội vàng vào nhà bẩm báo.
Trong phòng, Sương Nguyệt hoa khôi đang ngồi ở trước gương trang điểm, trên giường bên cạnh thì nằm một nữ tử, đường cong uyển chuyển, bầu vú căng tròn rung động lòng người, còn có khí chất vũ mị đa tình, ngay cả nữ nhân nhìn cũng động tâm.
- Sương Nguyệt, ngươi càng ngày càng xinh đẹp.
Nữ tử trên giường cười nhẹ nói, thanh âm có một loại tiêu hồn thực cốt.
Hoa khôi ngồi ngay ngắn ở trước gương trợn trừng mắt:
- Tiểu thư, ngươi lại tới chọc người ta, chút tư sắc của ta làm sao so được ngươi, những người ở kinh thành này không có thấy qua việc đời, nếu ở Minh Nguyệt Thành gặp qua phong thái của tiểu thư, làm sao sẽ nâng ta thành hoa khôi.
Nữ tử trên giường cười híp mắt nói:
- Ai u, ngươi cũng không nên tự coi nhẹ mình, ngươi cũng có địa phương ta không bằng, tỉ như thân phận Miêu nữ, đối với rất nhiều nam nhân mà nói là sức hấp dẫn trí mạng.
Hoa khôi gấp:
- Ai nha, tiểu thư lại giễu cợt ta.
Hai người đang trêu đùa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiểu nhị thông báo:
- Cô nương, bên ngoài có công tử muốn gặp ngươi.
Hoa khôi sầm mặt lại:
- Ngươi là mỡ heo che tâm sao, hôm nay đã bị Trình công tử bao hết không biết hả, ngươi còn dám đưa người đến, có phải đã lấy tiền tài của người ta không.
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân lập tức đi cự tuyệt vị công tử kia.
Tiểu nhị bồi tội, nói xong liền vội vàng rời đi.
Nữ tử nằm ngang ở trên giường ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng một cái, làm bộ ngực càng lớn:
- Ngươi nhìn, nhiều nam nhân trăm cay nghìn đắng muốn gặp ngươi như vậy, có thể thấy được mị lực của ngươi lớn bao nhiêu.
Hoa khôi xì một tiếng:
- Đều là thối nam nhân.
- Được rồi được rồi, không đùa ngươi.
Nữ tử trên giường thu hồi nụ cười:
- Đúng rồi, hôm nay tựa hồ Trình Cương thiết yến mời một vài người trọng yếu, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là phe phái Tề Vương, ngươi nhất định phải lưu tâm xem bọn hắn thương nghị cái gì.
Hoa khôi ân một tiếng:
- Ừm, những ngày này ở chung, ta đã triệt để lấy được tín nhiệm của hắn, nhất định không phụ nhờ vả.
- Vậy thì tốt, ta đi ra ngoài hít thở không khí trước.
Nữ tử trên giường đứng dậy.
Hoa khôi hé miệng cười nói:
- Cẩn thận một chút, bị thối nam nhân ở nơi này nhìn thấy dung mạo của ngươi, khẳng định sẽ gây nên sóng to gió lớn.
- Hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, ngay cả ta cũng dám đùa giỡn.
Nữ tử hừ một tiếng, từ cửa hông đi ra ngoài.
Lại nói một bên khác Tổ An nghe tiểu nhị hồi bẩm, nhịn không được nhíu mày.
Tiểu nhị nói:
- Không bằng tiểu nhân giới thiệu cho công tử một vị hoa khôi khác? Cam đoan không kém Sương Nguyệt cô nương.
Công tử xuất thủ xa xỉ như vậy, hắn không muốn đắc tội, huống chi mình còn thu tiền của người ta, tự nhiên phải làm tốt.
- Không cần.
Tổ An lắc đầu, nghĩ lát nữa có nên vụng trộm ẩn vào hay không? Dù sao mình có thể ở trong phạm vi nhất định khống chế động vật, chỉ cần không cách quá xa, hẳn có thể nghe được Trình Cương và hoa khôi kia trò chuyện.
Hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, vừa hay nhìn thấy một bóng người uyển chuyển đi tới.
Thân ảnh kia vốn phát hiện có nam nhân nhìn mình thì không vui, bất quá nháy mắt sau đó nhận ra đối phương, khuôn mặt trong nháy mắt hiện ra nụ cười rực rỡ.
Tổ An cũng mỉm cười, nhìn tiểu nhị nói:
- Ngươi đi trước đi, ta ở chỗ này ngồi một chút sẽ đi.
Tiểu nhị chỉ nghĩ hắn không nỡ Sương Nguyệt hoa khôi, vọng tưởng ở lại chỗ này cảm động giai nhân, trong lòng âm thầm cười lạnh, trên mặt lại đầy nụ cười nịnh nọt:
- Vậy công tử cứ tự nhiên.
Hắn nói xong liền vội vàng rời đi, sợ đối phương đòi bạc.
Lúc này một làn gió thơm bay tới, bóng người xinh xắn kia đã đến bên người Tổ An:
- Sao ngươi tới chỗ này?
Tổ An cổ quái hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này, hoa khôi kia là ngươi?
Nữ tử mỹ lệ trước mắt tự nhiên chính là Thu Hồng Lệ, bây giờ ở dưới ánh đèn mập mờ của Giáo Phường Ti chiếu rọi, càng có vẻ tươi đẹp vũ mị.
Bất quá không biết vì sao, trong lòng Tổ An rất khó chịu.
- Ngươi ăn dấm?
Thu Hồng Lệ vốn lan tâm huệ chất, trong nháy mắt minh bạch ý nghĩ của hắn, cười híp mắt nói.
Tổ An hừ một tiếng:
- Nghe nói những ngày này hoa khôi và công tử Trình gia rất vui vẻ, có phải ta đến không đúng lúc không.
Thu Hồng Lệ kéo tay hắn:
- Yên tâm, hoa khôi kia không phải ta.
Bị nàng ôm như vậy, thân thể Tổ An xốp giòn, hỏa khí lại lớn cũng tiêu tan.
Thu Hồng Lệ hỏi:
- Vừa rồi dùng bạc mua chuộc tiểu nhị muốn gặp hoa khôi có phải là ngươi hay không?
Nụ cười của Tổ An cứng đờ, vội ho một tiếng:
- Dĩ nhiên không phải ta, ta là loại người gặp hoa khôi còn phải tốn tiền sao.
Thu Hồng Lệ hé miệng cười duyên, cũng không đâm thủng, kéo hắn đi lên lầu:
- Ngươi muốn gặp hoa khôi cũng dễ dàng, ta dẫn ngươi đi.
Tổ An giật mình:
- Ngươi biết hoa khôi.
- Không chỉ ta biết, ngươi cũng biết.
Thu Hồng Lệ vừa cười vừa nói.
Tổ An nghi hoặc, đến khi vào phòng, mới nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
- Sao tiểu thư về nhanh như vậy... A, Tổ công tử?
Hoa khôi kinh ngạc.
Tổ An giật mình:
- Nguyên lai là Lãnh cô nương.
Hoa khôi trước mắt chính là thị nữ của Thu Hồng Lệ lúc trước, Miêu nữ Lãnh Sương Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận