Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1520: Từng bước tới gần nguy hiểm (2)

May mắn Triệu Duệ Trí không rảnh phản ứng đến hắn, mà ở bên bờ vực nhìn vụ khí phía dưới.
Đột nhiên hắn vẫy tay, trong rừng truyền đến tiếng gầm kinh khủng, một con cự mãng dài gần trăm trượng bị hắn nắm ở trong tay.
Cự mãng liều mạng vặn vẹo, đồng thời nỗ lực quấn quanh Triệu Duệ Trí, mở ra cái miệng to lớn cắn tới.
Triệu Duệ Trí hừ lạnh, cổ tay rung lên, thân thể của cự mãng như gợn sóng giật giật, xương cốt toàn thân nó tan ra thành từng mảnh, toàn bộ thân thể như mì sợi rũ cụp xuống, không còn cách nào phản kháng.
Dù nó đã tu luyện tới trình độ bây giờ, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi nhược điểm của rắn.
Hung thú trong núi hoảng sợ trốn ra sau, dường như cách hắn xa một chút sẽ nhiều một ít cảm giác an toàn.
Người xung quanh nuốt nước miếng, cảm thán hắn cường đại, Hung thú khủng bố như vậy, lại bị hắn giơ tay nhấc chân chế phục.
Chỉ thấy Triệu Duệ Trí cầm cự mãng để vào trong sương mù màu hồng phấn, lấy chiều dài khoa trương của cự mãng, miễn cưỡng có thể chạm tới mép sương mù.
Rất nhanh hắn nhướng mày, nhấc cự mãng lên, sắc mặt mọi người đều tái nhợt.
Bởi vì đầu của cự mãng chỉ còn lại một nửa, nửa phần trước biến mất không thấy gì nữa, chỗ đứt thậm chí không có máu, cũng không biết bị đồ vật gì phong bế.
Mọi người rốt cuộc minh bạch vì sao những người vừa rồi rơi xuống, thanh âm trong nháy mắt đã biến mất, bởi vì bọn hắn giống như cự mãng này, bị một cỗ lực lượng thần bí ăn mòn hầu như không còn!
Nhìn sương mù dày đặc có xu thế dâng lên, phần lớn người đều tràn ngập tuyệt vọng.
Tổ An thì âm thầm cảm thán:
- Gia hỏa này thật là thủ đoạn độc ác, hơn nửa tháng qua, con cự mãng kia giúp hắn thủ hộ chỗ nương thân, nói thế nào cũng là đồng bạn kề vai chiến đấu, kết quả nhanh như vậy đã trở mặt không quen biết.
Khuôn mặt của Bích Linh Lung cũng trắng bệch:
- Đế Vương gia là vô tình nhất.
Thực ra đạo lý này nàng vốn nên hiểu, nhưng trước kia nàng làm Thái Tử Phi, Hoàng Đế rất yêu thương Thái Tử, những thủ đoạn lôi đình kia đều là đối phó địch nhân, nàng ngược lại rất thưởng thức thậm chí sùng bái, nhưng hôm nay mình thành địch nhân của Hoàng Đế, nàng mới biết cái kia đáng sợ cỡ nào.
Tổ An vỗ nhè nhẹ vai nàng an ủi, lúc này một bên khác, thanh âm lạnh lùng của Triệu Duệ Trí truyền đến:
- Đừng liếc mắt đưa tình, phải làm sao đi lên.
Lấy năng lực của hắn, hiện tại cũng bó tay, nói cho cùng vẫn là do pháp tắc của thế giới mới áp chế hắn quá lớn, bằng không chỉ mấy trăm trượng, làm sao khó được hắn.
Mặc dù hắn rất hận Tổ An, nhưng không thể không thừa nhận, đầu của gia hỏa kia rất nhạy, các loại kỹ năng ly kỳ cổ quái lại nhiều, nói không chừng sẽ có biện pháp.
Sương mù càng ngày càng gần, tuy lấy tu vi của hắn, sương mù kia chưa hẳn làm gì được, nhưng thời gian dài thì sao, hắn một mực ở bên trong cũng không kiên trì nổi, huống chi hắn còn muốn theo đuổi trường sinh bất lão.
Nghe Triệu Duệ Trí nói, Tổ An cười hắc hắc:
- Nguyên lai ngươi đang cầu ta, vậy ít nhất phải có thái độ cầu người chứ, trước tiên nói vài lời êm tai cho ta vui vẻ xem?
Triệu Duệ Trí:
- ...
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +482 +482 +482...
Hắn trực tiếp phất tay, con cự mãng trước đó như một cây roi quất tới, hắn ôm hận mà đánh, lại thêm cường độ thân thể của cự mãng, xa xa cũng có thể cảm giác được tiếng gió gào thét, hiển nhiên nếu đánh trúng, một ngọn núi cũng có thể bị san bằng.
Tổ An lại không nhúc nhích tí nào, cự mãng gào thét vút đến, bất quá còn cách vài chục trượng mới tới.
Hắn cười hì hì nói:
- Có cần ta đứng gần thêm một chút hay không?
Hắn bình tĩnh như thế, là bởi vì phù đảo của song phương cách 100 trượng, mà con rắn kia hiển nhiên không tới 100 trượng, vừa rồi cái đầu còn bị sương đỏ gọt sạch nửa bên, hắn tự nhiên không cần sợ.
Nói xong đi tới trước một bước, vốn hắn rất muốn giống Phương Đường Kính trong phim Trạng Sư của Châu Tinh Trì, nói "ta nhảy vào lại nhảy ra, ngươi đánh ta đi" kiếm nhiều chút điểm nộ khí, nhưng nghĩ đến Bích Linh Lung còn ở bên cạnh nhìn, được rồi, cần mặt...
Dù như thế, Triệu Duệ Trí cũng tức đến bốc khói, hắn hận nhìn chằm chằm Tổ An, sau đó tay chấn động, cự mãng dài chừng mười trượng nổ tung thành sương máu, hiển nhiên bây giờ hắn không có cách nào đối phó Tổ An, chỉ có thể trút giận lên người cự mãng đáng thương.
Hà Lệ ở một bên nhìn mà giật mình, Hoàng Đế mạnh đến mức khiến người ta không dám sinh ra tâm phản kháng, lại nói Tổ An, gia hỏa kia cần gì nhất định phải cố ý gây Hoàng Thượng tức giận, có phải người này bị bệnh thần kinh hay không.
Bích Linh Lung cũng có nghi vấn giống vậy:
- A Tổ, khó được Hoàng Thượng tìm ngươi hợp tác, có cơ hội hòa hoãn, ngươi cần gì cố ý đi chọc giận hắn?
Tổ An thở dài:
- Bằng vào những chuyện ta làm, dù ta khúm núm với hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua, cho nên ta cần gì phải ăn nói khép nép, còn không bằng mắng hắn để hắn không thoải mái.
Bích Linh Lung bừng tỉnh đại ngộ:
- Vẫn là ngươi lý trí, ta xém chút quên chuyện này.
- Ngươi cũng đừng quá lo lắng.
Tổ An nói tiếp:
- Nếu hắn thật cần ta, dù ta chọc giận hắn thế nào, ở trước khi sự tình hoàn thành, hắn cũng sẽ chịu đựng.
Ánh mắt của Bích Linh Lung phức tạp:
- Cho tới bây giờ Hoàng Đế chưa có ăn thua thiệt lớn như vậy, ngươi là người thứ nhất.
Trong nội tâm nàng vừa khiếp sợ lại bội phục, nam nhân này xác thực không giống người thường, phải biết người khác đối mặt Hoàng Đế, ngay cả nói chuyện cũng khó, hắn lại bình thản ung dung như vậy.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng kinh hô, chỉ thấy phía dưới lục tục ngo ngoe bay lên một số phù đảo, mỗi cái chỉ tầm một hai mét vuông, những phù đảo mini này một hồi dâng lên, một hồi hạ xuống, một hồi lại ngừng ở giữa không trung bất động, tựa hồ rất có chu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận