Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1792: Mang tiếng oan (2)

Thanh trường thương kia toàn thân trắng bạc, ứa ra hàn khí.
Tổ An nhìn mà trợn cả mắt, gia hỏa này từ nơi nào móc ra một cây thương lớn như vậy?
Vừa rồi hình như hắn từ trong mông rút ra, a, nghĩ một chút đã thấy sợ!
Chỉ thấy cây trường thương kia huyễn hóa ra vô số thương ảnh, trong nháy mắt bao phủ Nùng Mi đạo nhân.
Rất nhanh cả người Nùng Mi như bị một cái kén tằm phong ấn.
Người Tôn gia ào ào reo hò, duy chỉ có Dương Long là cau mày.
Lúc này trong băng tuyết bỗng nhiên truyền tới một thanh âm thâm trầm:
- Lấy thương pháp mà nói, ngươi đã vào cảnh giới đại thành, đáng tiếc Thất phẩm và Bát phẩm chênh lệch, tuyệt đối không phải những kỹ xảo này có thể san bằng, ngươi hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là mượn dùng lực lượng thiên địa.
Hắn vừa dứt lời, khối băng to lớn giống như vỏ trứng vỡ vụn, sau đó phanh một tiếng, trực tiếp nổ bay ra.
Một bóng đen từ bên trong nhảy ra, Dương Long kinh hãi, vội vàng hô:
- Công tử chạy mau!
Còn hắn thì giơ thương nghênh đón, đáng tiếc đối phương không tránh không né, trực tiếp vỗ lên thân thương một chưởng, răng rắc… trường thương trước đó còn uy phong lẫm liệt trong nháy mắt gãy thành hai đoạn, tay đối phương thuận thế đặt lên ngực hắn.
Dương Long phun máu, bay ngược ra sau, may mắn hắn cũng tu hành nhiều năm, thời khắc mấu chốt thoát ly đối phương khống chế, lúc này mới tránh thoát vận mệnh bị hút thành người khô, bất quá cả người đã vô lực, nằm rạp ở trên mặt đất mất đi lực tái chiến.
Một bên khác, Tôn Kế sớm đã vong hồn bốc lên, trực tiếp kéo một thủ hạ đẩy tới, sau đó hai chân hung hăng kẹp lấy bụng ngựa, liều mạng bỏ chạy.
Những thị vệ khác cũng cây đổ bầy khỉ tan, phân biệt đào vong tới phương hướng khác nhau.
Nùng Mi đạo nhân hừ lạnh, ống tay áo vung lên, những binh khí tản mát trên mặt đất bắn ra, như tên lửa truy tung, chuẩn xác đâm vào giữa lưng những thị vệ kia, nhiều người như vậy lại không một ai may mắn thoát khỏi.
Nhìn về phía Tôn Kế chạy trốn, hai chân hắn bước ra, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt đối phương.
- Tê...
Tuấn mã chấn kinh chồm lên, Nùng Mi đạo nhân hừ lạnh, vỗ lên đầu nó một chưởng, con ngựa nhanh chóng khô quắt, sau đó mất mạng tại chỗ.
Tôn Kế thì chật vật ngã xuống, hắn muốn chạy lại phát hiện chân không nghe sai khiến, thân thể không ngừng xê dịch về phía sau, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ:
- Vị tiền bối này, ngươi muốn bất quá là tiền tài, ta cho ngươi đồ vật, không cần hạ sát thủ. Nơi này dù sao cũng là Dịch quận, cùng Tôn gia kết xuống tử thù sẽ có rất nhiều phiền phức.
Lúc này Nùng Mi đạo nhân gật đầu:
- Ngươi nói không sai, ở Dịch quận đắc tội Tôn gia các ngươi sẽ rất phiền phức.
Nghe hắn nói như vậy Tôn Kế không khỏi vui vẻ:
- Chỉ cần tiền bối buông tha ta, ta cam đoan không truy cứu việc này nữa, vừa rồi những thị vệ kia chết thì chết, Tôn gia chúng ta không coi là chuyện đáng kể. Đồ vật ở chỗ này, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ.
Hắn vừa nói vừa dùng nụ cười nịnh nọt đưa túi trữ vật tới.
Tổ An âm thầm cười lạnh, vừa rồi những thị vệ kia liều chết bảo hộ hắn, kết quả lại đổi lấy kết cục như vậy.
Nùng Mi đạo nhân kiểm tra, xác nhận không sai mới túi bỏ vào trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười trêu đùa, bàn tay trực tiếp đập vào đầu Tôn Kế.
- Ngươi...
Trước khi chết Tôn Kế chỉ kịp nói một chữ, liền mềm oặt ngã xuống.
Nùng Mi đạo nhân cười lạnh:
- Đắc tội Tôn gia rất phiền phức, nhưng giết các ngươi, ai biết là ta động thủ?
Dương Long thấy tình huống như vậy thở dài não nề:
- Thiên hạ không có tường không lọt gió, Tôn gia tất nhiên sẽ tìm tới ngươi.
Sau khi nói xong trực tiếp vỗ trán tự tử, hắn biết mình không có đường sống, không muốn ở lại chỗ này bị đối phương hút khô công lực, còn không bằng tự sát càng thống khoái hơn.
Nùng Mi đạo nhân đi tới bên cạnh hắn, xác nhận hắn đã chết mới đùa cợt nói:
- Bây giờ có sẵn kẻ chết thay, Tôn gia làm sao có thể tìm được ta.
Hắn vừa nói vừa thu thập hiện trường, chỉ thấy hắn móc ra một cái bình nhỏ vẩy lên những thi thể bị hắn hút khô kia, sau đó những người kia lấy tốc độ mắt trần có thể thấy tiêu vong, gió lạnh thổi qua, đều hóa thành tro bụi.
Tổ An âm thầm gật đầu, người này còn rất chú ý cẩn thận, lo lắng kiểu chết này dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hắn, cho nên mới hủy thi diệt tích.
Sau đó Nùng Mi đạo nhân đi tới bên cạnh Dương Long, dùng ngón tay hắn viết mấy chữ, vì chân thật, chữ cuối cùng còn cố ý chỉ viết một nửa, sau đó lại dùng tay Dương Long che đi.
Làm xong hết thảy, hắn hài lòng gật đầu, đang định ly khai, bên cạnh lại truyền đến tiếng thở dài:
- Ngươi dám làm không dám nhận, lại để người vô tội mang tiếng oan, lương tâm ngươi không đau sao?
- Người nào?
Nùng Mi đạo nhân quay đầu, nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận