Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1939: Phá

Lúc này hư ảnh của Ngọc Yên La cũng có chút hoảng hốt, nàng nghĩ tới rất nhiều loại kết quả, lo lắng biển động uy lực quá lớn lỡ tay giết chết đối phương, hoặc trọng thương hôn mê mình không tiện tra xét, nhưng không nghĩ đến, đối phương lại giống như nghỉ phép ngồi ở dưới đáy biển, lông tóc không thương!
Xung quanh hắn bị một quang cầu màu xanh lam vây quanh, đó là Thủy nguyên tố?
Nhưng làm sao có thể, hắn không phải tu hành giả Hỏa nguyên tố sao?
Ngọc Yên La có chút không rõ, chỉ cảm thấy qua nhiều năm như vậy, thường thức bị trùng kích cực lớn.
- Đây là kỹ năng hay pháp khí? Dù thế nào cũng không phải Thủy Hỏa song tu chứ?
Ngọc Yên La nhịn không được hỏi.
Tổ An đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết mình là dùng kỹ năng Lam Phù, nhìn hư ảnh trên bầu trời xuất thần, cách một hồi mới nói:
- Ta hẳn là ở trong bức họa của ngươi?
Ngọc Yên La càng ngạc nhiên:
- Ngươi có thể đoán được?
Vô số địch nhân bị nàng khốn trong bức họa, dốc cả đời cũng không cách nào rời khỏi thế giới trong tranh, bị vây chết cũng không rõ ràng là nguyên nhân gì, chỉ cho rằng bị truyền tống đến bí cảnh tuyệt địa nào đó.
Người trong cuộc còn có thể nhìn ra đang ở trong bức họa, đây là lần đầu tiên.
Tổ An nghĩ thầm năng lực như vậy kiếp trước trong Phong Thần Bảng có Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Nữ Oa, các loại phim điện ảnh và tiểu thuyết cũng không ít.
Mới đầu hắn không có nghĩ đến phương hướng này, thẳng đến nhìn thấy năng lực của đối phương càng ngày càng không hợp thói thường, hắn mới phản ứng được.
Tổ An nói thẳng:
- Tuy ta bị ngươi khốn ở trong bức họa, nhưng giới hạn tu vi của ngươi, ngươi rất khó sáng tạo ra đồ vật quá khoa trương tới đối phó ta.
Ngọc Yên La trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Không sai, tuy ta còn có thể vẽ ra một ít gì đó, nhưng lấy thực lực vừa rồi ngươi biểu hiện, xác thực rất khó đối phó được ngươi, bất quá thì tính sao, không có ta cho phép, ngươi không ra được thế giới này, vĩnh viễn bị vây ở trong bức họa. Cho nên nói cho ta thân phận của ngươi, ta sẽ suy nghĩ có nên thả ngươi đi ra hay không.
Tổ An nhướng mày, để hắn mở miệng cầu xin tha thứ là quyết không được, chuyến này là đến tra nội tình của Ngọc Yên La, kết quả cái gì cũng không tra được, còn bị đối phương điều tra ngược, mặt mũi của ta còn đâu?
Càng mấu chốt là, tuy trước kia quan hệ với nàng rất tốt, nhưng là dưới tình huống mọi người không biết nền tảng, bây giờ đánh vỡ bí mật của nàng, hắn không xác định đối phương có thể trở mặt không quen biết hay không.
- Bức họa này cũng chưa chắc lợi hại bao nhiêu, khẳng định có phương pháp ra ngoài, bằng không ngươi chẳng phải vô địch thiên hạ.
Hắn tâm tư xoay chuyển, rất nhanh liền ý thức được điểm mấu chốt.
- Không tệ, rất nhiều người lợi hại có thể bạo lực phá vỡ bức họa của ta, thế giới trong tranh không thể thừa nhận lực lượng của bọn họ.
Ngọc Yên La thản nhiên thừa nhận, ngay sau đó lời nói xoay chuyển.
- Nhưng ngươi hiển nhiên còn chưa tới loại cảnh giới này.
Tổ An:
- ...
Nữ nhân này có cần trực tiếp như vậy ngay khi?
- Chờ ngươi nghĩ thông suốt lại gọi ta.
Ngọc Yên La nhìn thần sắc của hắn, biết trong thời gian ngắn gia hỏa kia sẽ không nhận mệnh, để hắn ăn chút đau khổ trước sẽ buông tha cho tưởng tượng.
Nàng rời bàn đọc sách, tới bên giường, không tự chủ được ngáp một cái.
Người nào hơn nửa đêm đang ngủ say, bị đánh thức cũng sẽ có chút mệt mỏi, nghĩ thầm coi như người kia cầu xin tha thứ, mình cũng phải nhốt hắn mấy ngày để giáo huấn một phen.
Sau khi lên giường, nàng cởi quần áo ngoài, lần nữa co lại trong chăn, Địa Hỏa mang đến nhiệt ý thông qua ván giường bốc lên, nàng thoải mái rên rỉ một tiếng, duỗi người đổi tư thế.
Nàng dễ chịu, nhưng Tổ An lại không có thư thái như vậy.
Nhìn thân ảnh của Ngọc Yên La biến mất ở chân trời, đại hải tách ra hai bên tựa hồ cũng mất đi lực lượng chèo chống, tụ lại lần nữa.
Mũi chân của Tổ An điểm một cái, đi ra mặt biển.
Hắn vượt biển mà đi, rất nhanh liền tiến lên hơn mười dặm, nỗ lực tìm kiếm biên giới.
Một bức họa có thể lớn bao nhiêu?
Có điều rất nhanh hắn biết mình sai rồi, vô luận hắn tiến lên hướng nào, cũng là đại hải vô cùng vô tận, chân trời càng không có phần cuối.
Dường như theo hắn hành động, toàn bộ thế giới cũng kéo dài theo.
Tổ An lại triệu hồi ra Thái A Kiếm, trực tiếp phóng thích các loại kỹ năng công kích uy lực mạnh mẽ.
Đáng tiếc vô luận hắn xuất thủ như thế nào, nhưng bầu trời và đại hải quá lớn, rất nhanh lực lượng của hắn liền tiêu tán.
- Xem ra tu vi quả nhiên không đạt tới cực hạn của thế giới này.
Tổ An cau mày.
Tiếp tục như vậy thật rất phiền phức, tuy trong Lưu Ly Bảo Châu của hắn còn có không ít vật tư, nhưng không phải vô hạn, coi như có thể chống đỡ một năm nửa năm, hắn cũng không có khả năng ở lâu trong tranh bên ngoài còn có rất nhiều người chờ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận