Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4005: Một mặt không muốn ngườ...

Chương 4005: Một mặt không muốn ngườ...Chương 4005: Một mặt không muốn ngườ...
- Cái kia chỉ là ý nghĩ của nam nhân các ngươi mà thôi, các ngươi ước gì nữ tử thiên hạ đầu là loại dịu dàng rụt rè, không vượt khuôn khổ nửa bước, nhưng chính mình thì sao? Lại thích đến các nơi liệp diễm, trêu chọc câu dẫn nữ nhân xinh đẹp.
Thần sắc Tổ An cổ quái, xem ra những năm này Long Vương trêu hoa ghẹo nguyệt, oán niệm của Vương Hậu rất sâu.
Lúc này Thương Hồng Ngư nhìn Tổ An:
- Trước đó không biết thân phận của ngươi, tự nhiên sẽ dùng tính cách đại chúng đối mặt với ngươi, bất quá bây giờ biết thân phận của ngươi, mọi người là người nhà, ngươi tự nhiên có thể nhìn thấy một mặt chân thật nhất của ta.
Nhìn bóng người màu đỏ mỹ lệ kia, đột nhiên Tổ An có chút minh ngộ, nghĩ đến thuở thiếu thời Thương Hồng Ngư cũng là cô nương tràn ngập sức sống, dám yêu dám hận, chỉ bất quá về sau vào Long Cung, thành Vương Hậu Hải tộc, tự nhiên phải tuân theo các loại quy củ, không thể không đeo lên mặt nạ để ứng đối với mọi người.
Qua nhiều năm như vậy, nàng xác thực rất thành công, toàn bộ Hải tộc đều lưu truyền mỹ danh hiền hậu của nàng, nhưng ai biết nội tâm kiềm chế của nàng?
Lần này Long Vương xảy ra chuyện, các loại sinh tử đào vong, nàng mới tháo xuống những ngụy trang ngày thường, triệt triệt để để làm mình một lần.
Nghĩ tới đây trong mắt hắn không khỏi có chút thương tiếc:
- Những năm này nương nương ủy khuất.
- Lại gọi ta nương nương, xa lạ như vậy? Tuy Thương Hồng Ngư miệng nói như vậy, nhưng trong lòng rất cao hứng, bởi vì nàng thấy được thưởng thức trong mắt đối phương, nhất thời dâng lên cảm giác tri kỷ. - Ngươi và Lưu Ngư thật không có tình yêu nam nữ? Bỗng nhiên nàng dùng cái đuôi vỗ mặt nước, hấp dẫn người trên trời kia chú ý.
- Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?
Tổ An nghỉ hoặc.
- Không có gì? Thương Hồng Ngư hé miệng cười, lần nữa tiến vào trong nước, ở nơi đó vui vẻ vùng vây.
Tổ An vốn còn nói với mình phi lễ chớ nhìn, kết quả cuối cùng vân không nhịn được nhìn bóng đỏ như ẩn như hiện trong biển.
Đồ vật mỹ lệ vốn cần phải thưởng thức, ân, chính là như vậy.
- Ngươi thật không xuống?
- Không.
- Ta sẽ không nói cho Lưu Ngư. - Long Vương cũng sẽ không biết.
- Ngươi thật không biết bơi? - Ha ha ha...
Giữa biển trời chỉ để lại tiếng cười vui vẻ, giống như cung đàn ưu mỹ, làm cho người ta lưu luyến quên và.
Cũng không biết qua bao lâu, Thương Hồng Ngư xông ra mặt nước, xung quanh hiện lên màn sân khấu bằng nước, ngăn trở tầm mắt của Tổ An. Sau đó cả người nàng nhanh chóng xoay tròn, đuôi cá mỹ lệ hóa thành hai chân thon dài, vảy đỏ dần dần rút đi, hóa thành áo đỏ đắp lên người, bên hông quấn sợi tơ, càng lộ ra thân hình thướt tha.
Tổ An nhìn mà âm thầm gật đầu, trang phục như vậy mới xứng với nàng, không có vẻ nông phụ thô lậu như trong quán rượu, cũng không có yếu đuối như Vương Hậu trong truyền thuyết, mà là tư thế hiên ngang, bên trong không thiếu kiều diễm.
- Rất lâu rồi không có thoải mái như vậy.
Thương Hồng Ngư chậm rãi sửa sang lại mái tóc ướt sũng, những ngày qua một mực bị đuổi giết, mỗi lần xuống biển cũng chỉ nắm chặt thời gian cho xong việc, đâu giống lần này ở cùng Tổ An hoàn toàn buông ra thể xác lẫn tỉnh thần, hưởng thụ nước biển ôn dưỡng da thịt. - Kế tiếp còn về sơn động không?
- Không về, về địa phương rách nát kia làm gì?
- Cũng phải, không bằng chúng ta trực tiếp đi Long Cung, ta có thể mang ngươi bay, ngươi chỉ đường là được. Tổ An đề nghị.
- Hướng nào?
Lúc này Thương Hồng Ngư lại nói:
- Tiếp xuống chúng ta đi bến tàu ngồi thuyền.
Tổ An:
- 22?
- Trước đó ngươi không phải nói không cần ngồi thuyền sao?
Phải biết trước đó hắn chuẩn bị đi thuyền, là bởi vì hắn không rõ đường đi Long Cung cụ thể, chỉ có thể theo lộ tuyến của đại chúng. Nhưng bầy giờ có Thương Hồng Ngư, cần gì dùng biện pháp kia?
- Ta đổi chủ ý không được sao?
Thương Hồng Ngư nở nụ cười xinh đẹp.
- Ngươi không biết nữ nhân là động vật thiện biến nhất sao.
Tổ An nhíu mày:
- Ta rất vội cứu người, không có thời gian. - Cấm chế Vạn Long Chi Mộ trăm năm mở ra một lần, thời gian còn chưa tới, bây giờ ngươi đi sớm cũng vô dụng. Thương Hồng Ngư an ủi.
- Huống chỉ trước đó ta không phải đã nói, tuy hình dạng và thanh âm của ngươi có thể ngụy trang, nhưng hành động cử chỉ khác Long Vương quá xa, vừa vặn thừa dịp thời gian đi đường huấn luyện một chút.
Tổ An nghĩ tới Vạn Long Chỉ Mộ chưa mở, ết vội vàng cũng không có tác dụng: - Cũng được, vậy nghe ngươi. Tiếp xuống hai người một đường phi hành đến bờ biển, lúc sắp đến, Tổ An nhìn _ Thương Hồng Ngư kiều diễm: - Ngươi không cái biến một chút sao, như vậy đi xuống sẽ vỡ tổ.
- Cũng phải, bất quá ta không muốn giả trang thành bộ dáng xấu xí trước đó, ngươi không biết những ngày qua, ta soi gương nhìn thấy liền buồn nôn.
Thương Hồng Ngư ghét bỏ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận