Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1509: Càn khôn đảo ngược

Tổ An tuyệt vọng, chênh lệch quả nhiên lớn như vậy?
- Lấy Cửu Đỉnh ra!
Thanh âm của Mị Ly cũng rất sốt ruột.
Tổ An không kịp ngẫm nghĩ, bản năng triệu hồi ra Cửu Đỉnh che ở trước mặt.
Cơ hồ là cùng một thời gian, hai đạo kim quang chém tới, vừa vặn đụng vào trên Cửu Đỉnh.
Đông!
Một tiếng ngột ngạt vang lên, những tử sĩ Tề Vương kia đều bịt lỗ tai, sắc mặt tái nhợt, tu vi thấp thậm chí tai mũi bị chấn ra máu.
Tổ An cách gần nhất cũng khí huyết sôi trào, bất quá hai đạo kim quang kia đã tiêu tán không thấy.
Cửu Đỉnh thì ông ông trực hưởng, phía trên có hai dấu chém mờ mờ, thậm chí ẩn ẩn nhìn thấy vết rách, hiển nhiên là do hai đạo kim quang tạo ra.
Tổ An đau lòng không thôi, Mị Ly nói:
- Không cần phải lo lắng, tương lai ngươi biết luyện khí, có thể giúp nó phục hồi như cũ, hừ, nếu không phải bây giờ Cửu Đỉnh cũng không phải hình thái hoàn chỉnh, một kích toàn lực của đối phương cũng sẽ không tạo thành tổn thương gì.
- A?
Lúc này Hoàng Đế cũng chú ý tới chiếc đỉnh nhỏ, có thể đỡ một kích của hắn mà không tổn hại, hiển nhiên là một kiện chí bảo.
Lấy phẩm cấp pháp bảo tính toán, ít nhất cũng là Tiên cấp, không đúng, càng có khả năng là Thần cấp trong truyền thuyết!
Lấy tu vi và địa vị của hắn, pháp bảo Tiên cấp hắn cũng không thèm để ý, nhưng nếu là Thần cấp trong truyền thuyết mà nói, thì nhất định phải được.
Hắn vẫy tay, một bàn tay vô hình nắm về phía lục đỉnh.
Tổ An biến sắc, bàn tay kia còn chưa tới trước mặt, đã cảm giác được Cửu Đỉnh muốn thoát thể bay ra.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo lôi quang màu tím từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi vào trên bàn tay vô hình, đánh cho nó tứ phân ngũ liệt.
Đồng tử của Triệu Duệ Trí co rụt, vội vàng ngẩng đầu, bất tri bất giác bầu trời đã triệt để thay đổi, một vết nứt màu đỏ vạch phá toàn bộ chân trời, phảng phất như ánh mắt to lớn.
Cùng lúc đó, vô số lôi điện chướng mắt mang theo khí tức khủng bố từ không trung hạ xuống, tràng cảnh kia giống như ngày tận thế!
Tổ An ngẩng đầu nhìn lên trời, một tia chớp cực kỳ thô to từ trên trời hạ xuống, sau đó chia ra thành mấy nhánh, bầu trời vốn âm u bị chiếu sáng giống như ban ngày.
Nếu ở kiếp trước thấy cảnh này, Tổ An khó tránh khỏi sẽ lên Internet viết "Vị đạo hữu nào độ kiếp ở đây", bất quá bây giờ hắn thân ở trong đó, lại không còn tâm tình vui vẻ như vậy.
Tu sĩ đến Bát phẩm, có thể mượn dùng lực lượng thiên địa, Tổ An đã trải nghiệm qua loại cảm giác kia, thế nhưng so sánh với thiên địa chính thức, lại còn kém rất nhiều.
Hiển nhiên lúc này lực lượng thiên địa cực kỳ hỗn loạn, vừa rồi Hoàng Đế ra tay làm nguyên khí xung quanh bạo ngược, dẫn tới những tia chớp vốn không có mục tiêu kia tập trung tới, đánh tan công kích của hắn.
Triệu Duệ Trí ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên hắn cũng ý thức được điểm ấy, nếu tiếp tục xuất thủ với Tổ An, lấy tu vi của hắn, khẳng định sẽ dẫn đến thiên địa chi uy, nhưng nếu tận lực đè thấp tu vi, lại chưa hẳn giết được Tổ An.
Trong lòng hắn bực bội, dưới loại tình huống này, hắn cưỡng ép xuất thủ không có ý nghĩa, trước để cho gia hỏa kia sống lâu một chút đi.
Bất quá nhìn đối phương và Bích Linh Lung ôm nhau thật chặt, hắn lại cảm thấy trước mắt xanh lét, Tổ An là người thứ nhất dám đắc ý ở trước mặt hắn, hắn lại không có cách nào trừng trị.
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +444 +444 +444...
Bích Linh Lung vốn đã nhắm mắt chờ chết, thế nhưng không ngờ Tổ An lại ngăn được công kích của Hoàng Đế, nàng vừa mừng vừa sợ, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm mình, trước đó thấy hắn tru sát Thạch Thống, đằng sau tru sát Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao, nàng đã rất sợ hãi thán phục, nhưng không nghĩ đến, hắn lại có thể chính diện đón lấy hai kích của Hoàng Đế!
Phóng tầm mắt thiên hạ, có mấy người làm được điểm này?
Lúc này Tổ An cũng nhìn lên bầu trời, loại cảm giác tận thế kia để hắn rất bất an, tia chớp thực quá dọa người, một số tia chớp thậm chí trực tiếp rơi xuống bên cạnh cách đó không xa, nếu không phải hắn né tránh nhanh, chỉ sợ đã bị bổ thành than cốc.
- Hoàng Hậu tỷ... sư phụ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mặc dù tu vi của Tổ An tăng trưởng nhanh, nhưng phương diện tri thức vẫn khá khiếm khuyết.
Lúc này thần sắc của Mị Ly cũng rất phức tạp:
- Có một loại cảm giác quen thuộc, đáng tiếc loại cảm giác quen thuộc này để cho ta cực kỳ chán ghét.
Tổ An sững sờ, vội vàng hỏi thăm nàng đến cùng là tình huống như thế nào, đáng tiếc vô luận hắn hỏi ra sao, đối phương cũng không trả lời hắn.
Hắn kiêng kỵ nhìn Triệu Duệ Trí ở xa xa, thấy đối phương cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong thời gian ngắn không có ý tiếp tục xuất thủ, lúc này mới thở ra một hơi.
Đúng lúc này, dị biến tăng vọt.
Trong rừng rậm xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng chim gáy, vô số phi điểu từ trong rừng bay ra, đen kịt, căn bản không nghĩ tới trong rừng sẽ có nhiều chim như vậy.
Cùng lúc đó, vô số Hung thú cũng gào thét chạy ra, chủng loại nhiều vô số kể, bên trong thậm chí không thiếu tồn tại khí tức vượt qua Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao.
Đương nhiên càng nhiều là Hung thú nhỏ yếu, ngày thường chúng có quan hệ thợ săn và con mồi, thế nhưng bây giờ cả đám lại không tranh đấu chém giết, không hẹn mà cùng cùng đào mệnh.
- Chỉ sợ có chuyện lớn phát sinh.
Tổ An trầm giọng nói, ngay cả Triệu Duệ Trí cũng biến sắc, hiển nhiên chưa từng gặp kỳ cảnh như vậy.
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm truyền đến, núi lớn bắt đầu sụp đổ, vô số bụi mù tràn ngập, đất đá vọt tới bên này, Hung thú chạy chậm cơ hồ đều bị bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận