Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1200: Đại Tông Sư không thể khinh thường

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, ngay cả Quân Vương cũng như thế, huống chi chỉ là Thái Tử và Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi chớp mắt nhìn Tổ An, vừa rồi nàng chỉ có thể nắm lỗ mũi chịu đựng là bởi vì cái này, nàng rất hiếu kì Tổ An sẽ trả lời như thế nào.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy gia hỏa này sẽ không để cho nàng thất vọng.
Tổ An đáp:
- Thân là Thái Tử Thái Phó, thời điểm giảng bài, Thái Tử và Thái Tử Phi xác thực cần cung kính kính trà hành lễ.
Thái Tử ở nơi đó gật đầu cười ngây ngô phụ họa:
- Đúng vậy đúng vậy.
Thái Tử Phi nhíu mày, vừa có chút hảo cảm với gia hỏa này, kết quả hắn lại nói như vậy? Còn có Thái Tử ngu ngốc này, thật là khiến người ta mệt mỏi.
Chỉ có Tề Vương bất động thanh sắc, lấy đẳng cấp của hắn bây giờ, tự nhiên biết đối phương tiếp xuống khẳng định còn có lời.
Quả nhiên, Tổ An lại nói tiếp:
- Chỉ bất quá mỗi ngày trước hoặc sau khi giảng bài, khi đó Tề Vương không phải lão sư, bởi vì câu quân thần có khác, khi đó nhìn thấy Thái Tử, có phải cũng cần hành lễ hay không?
Tề Vương nhướn mày, gia hỏa này miệng lưỡi thật bén nhọn, bất quá lại đâm ta nan đề của hắn.
Tổ An lập tức nhìn Thái Tử:
- Thái Tử điện hạ, hôm nay Tề Vương lên lớp xong chưa?
Thái Tử gãi đầu, đần độn nói:
- Hẳn xong rồi, có phải ngươi định cùng ta đi bắt ếch xanh chơi không?
Nhìn thấy Thái Tử Phi mặt trầm như nước, Tổ An nghĩ thầm con mẹ ngươi chứ bắt ếch xanh, lão tử thật vất vả đắp nặn khí thế xém chút bị ngươi phá phòng, hắn hắng giọng, lúc này mới thu thập xong tâm tình, tiếp tục nói:
- Hôm nay đã giảng bài xong, vậy có phải giờ đến phiên Tề Vương hành lễ quân thần cho Thái Tử không.
Thấy Tề Vương mặt không biểu tình, hắn lại thêm một mồi lửa:
- Tề Vương không muốn hành lễ với Thái Tử, có phải có ý thay vào đó hay không.
Tề Vương rốt cục biến sắc, hắn và Thái Tử tranh vị tuy hừng hực khí thế, nhưng mặt ngoài mọi người vẫn vờ hoà hợp êm thấm, sao có thể trực tiếp bày ra trên mặt bàn nói chuyện?
Đến từ Triệu Cảnh, điểm nộ khí +666!
Hắn cuối cùng vẫn tức giận, nhàn nhạt liếc nhìn Tổ An một cái, trong nháy mắt đó Tổ An như rớt vào hầm băng, dường như một giây sau sẽ chết.
- Đây chính là uy áp của Đại Tông Sư...
trong lòng Tổ An cười khổ, mình tạo cái nghiệt gì vậy chứ, rõ ràng trong đồng lứa đã là tồn tại bật hack, kết quả chọc tới tất cả đều là nhân vật số một số hai thiên hạ.
Trước đó không lâu mới bị Hoàng Đế dùng khí thế đe dọa, hiện tại lại bị uy áp của Tề Vương.
Nhìn hắn bất động như núi, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt của Tề Vương lộ ra vẻ kinh ngạc, phải biết khoảng cách gần như vậy, võ giả bình thường ở dưới khí thế của hắn đứng cũng không vững, chắc chắn sẽ ức chế không nổi quỳ rạp xuống đất, hắn muốn mượn chuyện này cho gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn kia một bài học, đồng thời hóa giải khí thế trong lời nói, ai biết lại vô hiệu?
Vốn lấy kiêu ngạo của Đại Tông Sư, xuất thủ một lần bị vãn bối vượt qua, sẽ không tiện ra tay lần thứ hai, bất quá Tề Vương hắn là chính khách, nặng nhất thực tế, cho nên hắn dự định thi triển uy áp lần nữa, lần này hắn quyết định không giữ lại, nhất định phải cho gia hỏa kia giáo huấn mới được.
Đúng lúc này, Thái Tử Phi tiến lên một bước ngăn ở trước người Tổ An, dù sắc mặt nàng cũng tái nhợt, bất quá vẫn ngửa đầu nói:
- Hắn vừa tới Đông Cung mấy ngày, rất nhiều quy củ còn không hiểu, nếu có gì mạo phạm Tề Vương, mong Tề Vương giơ cao đánh khẽ.
Nhìn bóng người đơn bạc trước mắt, Tổ An hơi kinh ngạc, phải biết Thái Tử Phi một mực nhìn hắn không vừa mắt, không nghĩ tới bây giờ lại ra tay giúp đỡ.
Tề Vương liếc nhìn nàng một cái, cười cười:
- Thái Tử Phi nói quá lời, bản Vương làm sao sẽ chấp nhặt với hắn.
Sau đó quay đầu nhìn về phía đại bàn tử:
- Thái Tử, ngươi cũng muốn ta hành lễ với ngươi?
Thái Tử vội vàng xua tay:
- Không muốn không muốn.
Hắn xưa nay có chút sợ lão sư kiêm trưởng bối này, nào dám để đối phương hành lễ với mình.
Thái Tử Phi giận đến nguýt một cái, ghét bỏ hắn uất ức.
Có điều nàng cũng rõ ràng, thân phận của Tề Vương không thể coi thường, bức hắn tới đường cùng thực không sáng suốt.
Trải qua phong ba như vậy, Tề Vương cảm thấy ở lại có chút không thú vị, lấy thân phận của hắn, tự mình dây dưa với Tổ An không khỏi quá thấp kém, rất nhanh liền tìm lý do cáo từ Thái Tử và Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi ước gì Ôn Thần kia nhanh rời đi, đương nhiên sẽ không giữ lại.
Thời điểm Tề Vương đi ra ngoài, không quên nhìn Tổ An lạnh nhạt nói:
- Tổ đại nhân, ngươi rất tốt.
- Đa tạ Tề Vương khích lệ.
Thái độ của Tổ An cung kính, tìm không ra sơ hở gì, miễn cho bị đối phương tìm lý do nhằm vào.
Tề Vương á khẩu, ta khen ngươi sao?
Hắn hừ một tiếng, trực tiếp phất tay áo rời đi.
Hắn vừa đi, toàn bộ Đông Cung đều thở dài, hiển nhiên vừa rồi đè nén quá sức.
Mặc dù Tề Vương là Thái Tử Thái Phó, nhưng hắn chỉ ngẫu nhiên tới, chủ yếu vẫn là Thái Tử Thiếu Phó dạy dỗ Thái Tử, cho nên toàn bộ Đông Cung đại đa số vẫn là dòng chính của Thái Tử và Thái Tử Phi.
Ở trong ánh mắt kính nể của rất nhiều người, Tổ An đến trước mặt Thái Tử Phi thi lễ:
- Gặp qua Thái Tử Phi.
Còn Thái Tử, đã không tim không phổi kéo thái giám đi chơi trò chơi, không thèm để ý hắn.
Thái Tử Phi nhìn trượng phu giống như đứa ngốc, lại nhìn nam tử trước mắt, trong lòng âm thầm thở dài, Thái Tử đừng nói kém xa Thập Nhất đại nhân, ngay cả kẻ trước mắt này cũng không sánh nổi.
Nàng rất nhanh thu thập tâm tình, nhìn Tổ An cười nói:
- Hôm nay thua thiệt Tổ đại nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận