Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4118: Mạnh Bà

Chương 4118: Mạnh BàChương 4118: Mạnh Bà
- Tần Nghiễm Vương Điện có một Nghiệt Kính Thai, bất luận quỷ hồn nào ở dưới Nghiệt Kính Thai chiếu rọi, đủ loại sự tích trong đời đều sẽ hiện ra, đặc biệt là những gia hỏa làm ác kia, để mỗi ác quỷ tiến vào Địa Ngục đầu tâm phục khẩu phục.
- Trên đời lại có đồ vật thần kỳ như thết
Tổ An giật mình, thực không thể tưởng tượng nổi.
- Đồ vật thần kỳ trong U Minh Địa Phủ nhiều lắm, một lát cũng nói không hết, về sau có cơ hội sẽ chậm rãi nói cho Tổ huynh đệ. Nhìn bộ dáng gà mờ của đối phương, Hắc Bạch Vô Thường rất hưởng thụ, nhớ năm đó bọn họ vừa tới nơi này cũng không kém nhiều, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng muốn hỏi.
Lúc này Tổ An chỉ cảm thấy phía trước xuất hiện ánh sáng màu đỏ, không khỏi giật mình, phải biết sau khi đến Địa Phủ, thế giới trên cơ bản đầu là đen trắng và xám, cơ hồ không có màu sắc khác, cho nên màu đỏ kia lộ ra rất loá mắt.
Chỉ thấy trên con đường vắng vẻ, hai bên mọc đầy bông hoa mỹ lệ, lại không có lá cây. Xung quanh mỗi đóa hoa như từng sợi tơ mỏng mở ra ngoài, trung ương là cánh hoa tụ lại chung một chỗ, đã mỹ lệ lại yêu dị.
Chỉ bất quá bông hoa tươi đẹp kia, lại làm cho lòng người ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an.
- Đây chính là Bỉ Ngạn Hoa trong truyền thuyết?
Tổ An nhớ tới một số truyền thuyết.
- Không sai, nhân gian giới còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa, những thứ này sinh trưởng ở hai bên Hoàng Tuyền Lộ, đưa đến tác dụng tiếp dẫn vong hồn, có thể ngưng tụ hồn phách, để bọn hắn nhớ lại một ít chuyện kiếp trước. Bạch Vô Thường giải thích.
- Kiếp trước?
Tổ An giật mình, vô ý thức ngửi ngửi hương hoa, trong đầu xác thực xuất hiện hình ảnh ở trước mặt máy tính chỉ điểm giang sơn, đang định nói gì đó, bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện một số hình ảnh đáng sợ, dường như thế giới hủy diệt, vạn linh kêu rên.
Hắn biến sắc, trong đầu truyền đến cảm giác đau đớn, lấy năng lực của hắn bây giờ cũng gánh không được, đau đớn hô lên.
- Ngươi làm sao vậy?
Hắc Bạch Vô Thường vội vàng hỏi.
- Không có gì.
Sắc mặt Tổ An tái nhợt, hình ảnh vừa rồi chỉ thoáng qua, thế nhưng hết thảy lại chân thật như vậy, hắn nỗ lực suy nghĩ tiếp, nhưng cái gì cũng không nhớ được.
Tình cảnh tận thế kia đến cùng là chuyện gì xảy ra? Kiếp trước ta chỉ là anh hùng bàn phím, loại hình ảnh kia chỉ gặp qua ở trong điện ảnh. Không đúng, trong điện ảnh cũng không có chân thật như vậy, phẳng phất như tận mắt nhìn thấy.
Nghĩ đến pho tượng thần bí kia gọi mình là lão bằng hữu, Mị Ly nói không tỉ mi.
Kiếp trước mình thật chỉ là anh hùng bàn phím sao?
Lúc này Hắc Vô Thường nói:
- Bây giờ ngươi là người đưa đò Vong Xuyên được U Minh Địa Phủ thừa nhận, những Bỉ Ngạn Hoa này đương nhiên sẽ không có hiệu quả quá lớn với ngươi, cho nên không cần để ý.
Tổ An miễn cường cười cười, éo nghi hoặc xuống đáy lòng. Trên đường đi tới, đột nhiên Tổ An cảm giác có cảm giác nhìn quen mắt.
Đúng, trên lưng Đại Mạn Mạn có đồ án Bỉ Ngạn Hoal
Vốn trên người nàng không có, nhưng lần trước ở trong mộ lớn, nàng được Ý Cảnh Bỉ Ngạn Điệp Dẫn, một khi khí huyết khuấy động, tỉ như thời điểm thân mật với Tổ An, trên lưng nàng sẽ xuất hiện đồ án Bỉ Ngạn Hoa.
Mỗi lần Đại Mạn Mạn nằm sấp, Tổ An thấy rất rõ ràng, cơ hồ giống những Bỉ Ngạn Hoa ven đường này như đúc, chỉ bất quá đồ án trên lưng Đại Mạn Mạn càng mỹ lệ.
Chẳng lẽ Ý Cảnh Bỉ Ngạn Điệp Dân kia, có liên hệ gì với U Minh Địa Phủ sao?
Trong lòng Tổ An dâng lên cảm giác xấu, phải biết nơi này không phải người sống có thể tới.
Hắn dò hỏi:
- Hắc huynh Bạch huynh, các ngươi biết Hắc Điệp tương quan với Bỉ Ngạn Hoa không? - Hắc Điệp?
Hắc Vô Thường lắc đầu.
- Chúng ta chưa từng thấy qua, nhưng đã từng có truyền thuyết liên quan tới Hắc Điệp, nhưng cho tới bây giờ không nghe nói ai từng gặp, hơn phân nửa là nghe nhầm đồn bậy.
- Truyền thuyết gì?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Là...
Hắc Vô Thường đang muốn trả lời, lại bị Bạch Vô Thường đánh gãy.
- Tổ huynh, ngày sau ngươi tự nhiên sẽ biết, hiện tại biết quá nhiều, không có chỗ tốt gì.
Hắc Vô Thường cũng giật mình tỉnh lại, vô ý thức gật đầu nói:
- Không sai, loại chuyện này không cần thiết nói hiện tại, sẽ chỉ tăng thêm nghiệp chướng.
Trong lòng Tổ An càng hiếu kỳ, chỉ tiếc hắn nói bóng nói gió nhiều lần, Hắc Bạch Vô Thường vẫn giữ kín như bưng, đành phải tạm thời bỏ ý niệm này đi. Lúc này hắn lại nhìn núi lớn liên miên bất tuyệt ở nơi xa, nhịn không được hỏi thăm:
- Hai vị, ngọn núi kia là gì? Sao cảm giác đi lâu như vậy, nhưng thủy chung không nhìn thấy phần cuối của nó. Nghe hắn không hỏi tới Hắc Điệp nữa, Hắc Bạch Vô Thường buông lỏng một hơi, Hắc Vô Thường đáp:
- Đó là Âm Sơn, U Minh Địa Phủ có một sông một núi, núi tên Âm Sơn, sông tên Vong Xuyên, chính là các loại quy tắc giữa thiên địa biến thành, cực kỳ thần thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận