Lục Địa Kiện Tiên

Chương 804: Tử cục (2)

Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như liếc nhau, sắc mặt tái nhợt.
Tần Vãn Như nhịn không được nói:
- Các ngươi tìm A Tổ không có ở chỗ này, ngươi bảo chúng ta giao cái gì?
Lương Vương lạnh lùng nói:
- Đó là sự tình của các ngươi, bản Vương mặc kệ, ai bảo Tổ An là con rể của các ngươi.
Nói xong lưu lại một chút cấm quân thủ vệ ở phụ cận Sở gia, hắn thì đi về nghỉ, đứng ở chỗ này cãi nhau, còn không bằng trở về nằm ngủ.
Đúng rồi, nghe nói Thần Tiên Cư ở đây không tệ, bên trong tựa hồ còn có hoa khôi Thu Hồng Lệ diễm danh truyền xa, hôm nay đi xem một chút.
Bất quá mình chủ động nói ra tựa hồ tướng ăn không dễ nhìn, sao quan viên bản địa không có ánh mắt như vậy chứ, không phải là bọn họ chủ động tới tiếp đãi bản Vương sao.
Tựa hồ cảm nhận được hắn bất mãn, Tạ Dịch vội vàng cười bồi tiến tới:
- Lương Vương, Vệ tướng quân một đường vất vả, 10 ngàn dặm xa xôi đi vào Minh Nguyệt Thành, hôm nay hạ quan làm chủ, mời hai vị thể nghiệm phong thổ nhân tình của Minh Nguyệt Thành.
Trong lòng Lương Vương cực kỳ vui mừng, trên mặt lại ra vẻ khó xử vuốt râu:
- Như vậy có chút không tốt, làm phiền Tạ đại nhân.
- Không phiền phức không phiền phức, hạ quan cũng muốn nghe Vương gia và Liễu tướng quân nói phong thổ ở kinh thành một chút.
Tạ Dịch vừa cười vừa nói.
Liễu Diệu cười ha ha:
- Về sau nếu Tạ đại nhân có cơ hội, bản tướng quân nhất định dẫn ngươi đi thể nghiệm, ha ha ha.
Nhìn bộ dáng của phụ thân có chút nịnh nọt, Tạ Đạo Uẩn hơi che đầu, nàng xưa nay thanh lãnh, rất không thích những sự tình này, nhưng nàng cũng không có vì vậy mà xem thường phụ thân.
Từ nhỏ sinh ra ở nhà quan lại, nàng rõ ràng trên quan trường loại nghênh đón này là rất bình thường, mình ở trong nhà cả ngày thích ngâm thơ tác đối, đệ đệ lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, hoàn toàn là do phụ thân một người chống đỡ tất cả.
Sau khi cả đám rời đi, Tạ Đạo Uẩn đi qua an ủi phu phụ Sở thị:
- Minh Nguyệt Công, Sở phu nhân, các ngươi không có sao chứ, có cần ta đi mời Kỷ thần y tới giúp các ngươi không?
Sở Trung Thiên lắc đầu:
- Chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.
Sau đó nghĩ đến Sở gia tiền đồ chưa biết, không khỏi thở dài một hơi.
Tạ Đạo Uẩn nói:
- Bá phụ cũng không cần lo lắng quá mức, chung quy sẽ có phương pháp giải quyết.
Dù nàng nói như vậy, trên thực tế nàng cũng nghĩ không ra còn có phương pháp giải quyết gì.
Tần Vãn Như nói:
- Cám ơn tiểu thư trước đó tương trợ.
Nàng làm sao nhìn không ra vừa rồi là Tạ Đạo Uẩn mời Tạ Dịch đến, đồng thời trước đó trợ giúp Tổ An vào thành nàng cũng biết, chỉ là sau khi cảm kích, trong lòng không khỏi kỳ quái, nàng là lúc nào tốt với A Tổ như vậy?
Gia hỏa này bản lĩnh khác không có, nữ nhân duyên lại nhất đẳng, nếu như bình thường, nàng còn sẽ lo lắng thay nữ nhi một chút, hiện tại nàng lại ước gì hồng nhan tri kỷ bên người Tổ An càng nhiều càng tốt, như vậy có thể trợ giúp hắn, tốt nhất trong cung có công chúa nào đó thích hắn, như vậy nói không chừng hoàng thượng cũng không làm gì được.
A? Chờ chút, hoàng thượng luôn miệng nói A Tổ trộm đồ vật của hắn, chẳng lẽ trộm nữ nhi của hắn...
- Phu nhân khách khí.
Tạ Đạo Uẩn lo lắng Tổ An tiếp xuống phải làm sao bây giờ, hiển nhiên cũng không có tâm tư trò chuyện, ân cần thăm hỏi vài câu liền tâm sự nặng nề rời đi.
Khương La Phu cũng đến bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói:
- Lệnh thiên kim được A Tổ an trí ở trong ký túc xá, hiện tại tình huống này ta tạm thời không để cho nàng trở về, các ngươi cũng không cần phải lo lắng, cho dù có gì vạn nhất, ta cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn.
Nàng nói rất rõ ràng, vạn nhất thật đến thời điểm Sở gia bị diệt, nàng cũng sẽ hỗ trợ bảo hộ Sở Hoàn Chiêu.
Trong mắt phu phụ Sở thị lóe lên vẻ cảm kích:
- Đa tạ hiệu trưởng!
Ngay cả hoàng thượng cũng tự mình hạ chỉ, việc đã đến nước này, bọn họ không dám hy vọng xa vời còn có chuyển cơ gì, đối phương có thể ở thời điểm này giúp bọn hắn bảo trụ huyết mạch, đã là nhân tình to lớn.
Tần Vãn Như hỏi tiếp:
- Đúng rồi, A Tổ có ở trong học viện không.
Khương La Phu lắc đầu:
- Hiện tại không có người biết hắn ở đâu.
Tần Vãn Như thở phào:
- Vậy thì tốt, nếu Khương hiệu trưởng gặp hắn, thay ta chuyển cáo, tuyệt đối không nên trở về, nơi này bọn họ đã bố trí xuống thiên la địa võng chờ hắn.
Dù Lương Vương và Liễu Diệu rời đi, nhưng mười Tú Y Sứ Giả vẫn còn, những cấm quân kia vẫn còn, hiện tại Sở gia đã không có năng lực đối kháng bọn hắn.
- Mặt khác nói cho hắn biết, để hắn tìm Sơ Nhan, đi kinh thành cứu... đệ đệ của nàng, sau đó tìm một chỗ mai danh ẩn tính tiếp tục sinh sống, ngăn cản ý nghĩ báo thù của Sơ Nhan.
Nghe giọng nói của nàng tuyệt vọng, phảng phất như bàn giao hậu sự, Khương La Phu nhíu mày, bất quá vẫn gật đầu đáp ứng:
- Được.
Tiếp xuống ba ngày, người Sở gia cơ hồ cả ngày đang họp nghiên cứu đường ra, đáng tiếc các loại phương pháp đều bị phủ định, dù sao lần này đối mặt chính là tử cục.
Bỗng nhiên trong nhà có vị trưởng lão cầm cái nạng mắng:
- Đều là do tai tinh Tổ An kia!
Có hắn mở đầu, càng nhiều người bắt đầu mắng Tổ An.
Nói chuyện đều là nhân vật trưởng lão của Sở gia, tuy từng cái không có bản lĩnh quá lớn, nhưng bối phận cao, ngày bình thường ở Sở gia cũng có chút tiếng nói.
- Không tệ, từ khi Tổ An đến Sở gia, trong nhà liền không có ngày yên ổn.
- Lúc trước gia chủ quyết định chiêu hắn làm tế thật sự là quá qua loa.
...
Nghe mọi người chỉ trích chửi mắng Tổ An, Tần Vãn Như cau mày, đứng dậy quát:
- Nếu không phải A Tổ, Sở gia chúng ta đã sớm diệt, nào còn có các ngươi ở đây phàn nàn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận