Lục Địa Kiện Tiên

Chương 639: Mỗi người một vẻ

Tổ An cười ha ha, trực tiếp chui vào ổ chăn, ôm thân thể mềm mại của giai nhân:
- Vẫn là lão bà mình biết thương người nhất!
Âm điệu của Sở Sơ Nhan thoáng cái đề cao:
- Chẳng lẽ ngươi còn cấu kết với lão bà của người khác?
- Không có không có.
Tổ An vội vàng giải thích.
- Chỉ là nói sai.
Đều nói lời nói của nam nhân không đáng tin cậy, lời nói của nữ nhân cũng không đáng tin cậy nha.
Trước đó Sở Sơ Nhan rõ ràng đã đáp ứng không ngại hắn tìm nữ nhân khác, sao hiện tại lại như bình dấm chua vậy hả.
- Thật sao?
Sở Sơ Nhan có chút hồ nghi.
Tổ An lo lắng nói nhiều sẽ nói hớ, không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người đè nàng xuống, cự long nhanh chóng tiến vào khu vực nóng ấm mềm mại kia.
- Còn tới a... ngươi hỗn đản… uhm…
Sở Sơ Nhan hoa dung thất sắc, trong giọng nói có mấy phần chấn kinh và sợ hãi, đồng thời lại xen lẫn ba phần mong đợi.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người còn đang say giấc nồng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa:
- Sơ Nhan, nhanh mở cửa, nương có chuyện tìm con.
Hai người trong phòng bừng tỉnh, Tổ An thấp giọng hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao, nhanh trốn ra cửa sổ.
Sở Sơ Nhan cuống đến phát khóc, vừa giúp hắn tìm y phục, vừa đẩy hắn ra ngoài, lại vừa nhìn về phía cửa ứng phó.
- Nương, chờ một lát.
Tổ An nói:
- Thực có thể trực tiếp nói với mẹ ngươi, dù sao hai ta cũng là phu thê đường đường chính chính, đừng làm giống như yêu đương vụng trộm vậy.
- Không được!
Sở Sơ Nhan trực tiếp phủ quyết, hai người quan hệ phát triển quá nhanh, nàng có thể vụng trộm ngầm đồng ý hắn tới đã là cực hạn, nào có mặt mũi quang minh chính đại ngủ chung một chỗ.
Tổ An cũng bất đắc dĩ, bất quá biết nàng da mặt mỏng, ngược lại cũng không muốn để cho nàng khó xử.
Đồng thời hắn cũng nghĩ, nếu sự tình mình và Sở Sơ Nhan ngủ cùng một chỗ bộc lộ, Mễ lão đầu khẳng định biết thân thể hắn khôi phục, đến thời điểm đó khẳng định sẽ sinh nghi.
Hắn không rõ Mễ lão đầu đến cùng có mục đích gì, lo lắng hắn biết sẽ có sự tình không thể đoán được phát sinh, vì vậy dứt khoát đồng ý cùng Sở Sơ Nhan bảo trì quan hệ bí mật này.
Hắn qua loa mặc y phục, theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lúc này Sở Sơ Nhan mới tới mở cửa:
- Nương, sao ngài đến sớm như vậy?
- Có chút bận tâm thân thể con, lại thêm buổi tối mất ngủ, nên dứt khoát đến tìm con.
Tần Vãn Như nhìn nữ nhi của mình một chút, càng xem càng ưa thích, tính cách tốt lại hiếu thuận, đồng thời tu vi cao, dáng dấp còn xinh đẹp như thế, quả thực là nữ nhi hoàn mỹ.
- Con không sao...
Sở Sơ Nhan đỏ mặt nói.
Tần Vãn Như theo nàng vào nhà, bỗng nhiên mũi ngửi ngửi:
- A, hương vị gì...
- Không có...
Sở Sơ Nhan cực kỳ lúng túng, tối hôm qua cùng Tổ An ân ái đến nửa đêm, tư thế gì cũng thử qua, hiện tại trong phòng còn lưu lại rất nhiều khí tức mập mờ.
Nhìn bộ dáng kinh hoàng của nữ nhi, trong lòng Tần Vãn Như hơi động, thân là người từng trải, làm sao không hiểu:
- Tối hôm qua A Tổ lại đến trị thương cho con?
- Ừm...
Sở Sơ Nhan cúi đầu, căn bản không biết nên nói cái gì.
- Ai, ta cũng không biết nên nói con như thế nào, thật là nghiệt duyên.
Tần Vãn Như có chút giận không chỗ phát thở dài một hơi, nữ nhi ưu tú như vậy lại bị tiểu hỗn đản kia chà đạp, làm mẹ nghĩ đến liền đau lòng.
Đồng thời nàng cũng kỳ quái, ngày bình thường nữ nhi mắt cao hơn đầu, nội tâm cao ngạo, trước kia nhiều thanh niên tài tuấn như vậy nàng cũng chẳng thèm ngó tới, sao bây giờ lại nhìn trúng Tổ An, hắn cũng không có sở trường gì...
Nghĩ tới đây sắc mặt nàng cứng đờ, đột nhiên cảm giác được nói như vậy có chút không đúng, một hình ảnh xuất hiện ở trong đầu.
Bảo bối của gia hỏa kia đúng là nhất đẳng…
Biểu lộ của nàng trong nháy mắt có chút không được tự nhiên, người hơi nóng lên, vội vàng dời đề tài:
- Sơ Nhan, lần này tới là muốn cùng ngươi thương thảo sự tình dự chi diêm dẫn...
Tổ An trở về ngủ đến mơ màn, cũng không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến thanh âm của Sở Hoàn Chiêu:
- Con heo lười tỷ phu, nhanh rời giường, muộn giờ đi học rồi.
Nghe đến muộn giờ đi học, Tổ An giật mình bừng tỉnh, câu nói này ở thế giới trước quả thực là ác mộng nhiều năm.
Có điều rất nhanh hắn lấy lại tinh thần, con mẹ nó ta đã xuyên việt, còn quản đến trường gì.
Hơn nữa bây giờ còn có thân phận lão sư, ta sợ sao.
Sau đó hắn lại nằm xuống giường.
Thấy hắn ngồi dậy lại nằm xuống lần nữa, Sở Hoàn Chiêu tức giận đến nghiến răng:
- Thối tỷ phu, nhanh lên.
- Ai nha, đừng ầm ĩ, để cho ta ngủ một lát.
Tổ An lười biếng phất phất tay.
Hôm qua vất vả cả buổi tối, lại thêm nửa tháng trước ngày ngày mây mưa với Trịnh Đán, cũng may thân thể hắn được Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện, khác hẳn với thường nhân, bằng không đã sớm thành đống bùn nhão.
- Ai, nếu được một môn công pháp song tu thì tốt.
Tổ An nghĩ đến một bộ tiểu thuyết kiếp trước, họ Tống trong truyện cũng là dựa vào môn công pháp kia càng đánh càng hăng, trong lòng không khỏi ước ao ghen tị.
- Còn ngủ, thật sẽ trễ!
Sở Hoàn Chiêu buồn bực, duỗi tay nắm lấy chăn mền muốn nhấc lên.
- Ta sẽ kéo chăn!
Tổ An vẫn nhắm mắt, lẩm bẩm:
- Ngươi nhấc đi, ta không có mặc y phục đấy.
Động tác của Sở Hoàn Chiêu nhất thời cứng đờ, khuôn mặt đỏ ửng:
- Ngươi... Ngươi giở trò lưu manh.
Tổ An nhịn không được cười:
- Ta rõ ràng ngủ ở trên giường mình, che kín chăn mền, là ngươi đến kéo chăn mền, kết quả lại thành ta giở trò lưu manh?
- Ta...
Sở Hoàn Chiêu nghẹn lời, có điều nàng cũng không ngốc, lập tức kịp phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận