Lục Địa Kiện Tiên

Chương 3976: Đào vong (3)

Chương 3976: Đào vong (3)Chương 3976: Đào vong (3)
Nàng không khỏi biến sắc, mũi chân vội vàng điểm một cái, tiếp tục chạy trốn, sau lưng từng mũi tên bắn nhanh đến.
Nàng rên lên một tiếng, nguyên lai mưa tên quá dày đặc, lúc này nàng trọng thương, không thể hoàn toàn tránh thoát, sau vai đã trúng một tiễn.
Dù bây giờ nàng có thể giết chết tiểu đội binh lính kia, nhưng nàng không dám dừng lại, rất rõ ràng một khi bị cuốn lấy, đằng sau sẽ không ngừng có binh lính chạy đến, mình liền không có cơ hội chạy đi. Nàng nhận ra y phục của những binh lính kia, chính là trú quân ở ngoại ô kinh thành, cũng không biết kinh thành sáu quân có bao nhiêu quân tham dự phản loạn lần này.Docfull.vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Không ngừng xuyên toa ở trong hẻm nhỏ, vừa hất ra truy binh đằng sau, đối diện lại đụng một chỉ.
Này làm nàng có cảm giác mờ mịt, kinh thành ngày thường lớn như vậy, nhưng hiện tại nàng lại không biết nơi nào có đất để mình dung thân. Vừa rồi nàng vốn muốn chạy tới học viện, Tổ An là Tế Tửu, hơn nữa chư vị lão sư của học viện xưa nay trung lập, khẳng định không tham dự lần phản loạn này.
Nhưng nàng rất nhanh ý thức được, mình có thể nghĩ đến điểm này, địch nhân há sẽ nghĩ không ra, trên đường đi tới học viện, nhất định có phục binh, chờ đợi mình tự chui đầu vào lưới.
Còn Nhiếp Chính Vương Phủ, bây giờ Tổ An không có nhà, chỗ đó không có gì ỷ vào, đồng dạng cũng là đối tượng trọng điểm ám sát.
Trong đầu hiện ra từng địa phương, đều bị nàng liên tiếp phủ định, đến sau cùng gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên trong lòng hơi động, chồ kia hẳn an toàn.
Nàng cắn răng, chạy tới một phương hướng.
Lại nói ở Tang gia, Tang Thiến ôm nữ nhi dỗ dành, vẻ mặt nghiêm túc nhìn trong kinh thành khắp nơi dấy lên ánh lửa.
- Phụ thân, đến cùng phát sinh chuyện gì?
Vẻ mặt Tang Hoằng cũng nghiêm túc:
- Chiến trận lớn như thế, chỉ sợ kinh thành sắp trở trời, đóng cửa sổ, tối nay quyết không thể đi ra ngoài, miễn cho bị liên lụy.
Mấy thị nữ run lẩy bẩy, vội vã chạy đi kiểm tra cửa sổ.
Thần sắc Tang Thiến lo lắng: - Khó trách gần đây trong kinh thành xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lạ hoắc, cũng không biết phương nào làm loạn, chẳng qua hiện nay trong triều đình A Tổ làm chủ, chẳng lẽ những phản loạn này nhằm vào hắn?
- Sáng mai liền biết rõ ràng, tối nay mọi người không được ngủ, trắng đêm phòng bị.
Tang Hoằng trầm giọng nói, chúng nữ gật đầu, loại tình huống này ai còn ngủ được. Nhìn thấy Tang Thiến lo lắng, Trịnh Đán tiếp nhận Tư Tư trong ngực nàng:
- Yên tâm đi Thiến Thiến, coi như những người này nhằm vào A Tổ, bọn họ mưu phản thành công cũng không có gì, A Tổ lợi hại như vậy, chỉ cần hắn về, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, những mưu mẹo nham hiểm này tự nhiên tan thành mây khói.
- Thế nhưng A Tổ đến Phong Ấn Chi Địa của Yêu tộc, lâu như vậy cũng không có tin tức gì, ta lo lắng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vừa nhắc tới cái này, Tang Thiến ngược lại càng lo lắng. Trên mặt Trịnh Đán hiện lên nụ cười ôn nhu:
- Gia hỏa kia quỷ kế đa đoan, bây giờ lại lợi hại như vậy, chỉ có hắn để cho người khác nguy hiểm, mình sao có thể gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ bình an trở về.
Tang Thiến còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên hậu viện truyền đến tiếng bịch, dường như có vật nặng rơi xuống. Mấy người biến sắc, vội vàng chạy tới hậu viện.
Tới hậu viện, mượn nhờ ánh trăng, nhìn thấy một nữ tử tư thế uyển chuyển ngã ở trong vũng máu.
- Cẩn thận!
Vẻ mặt Tang Hoằng nghiêm túc, vội vàng vận công đề phòng, mọi người chậm rãi tới gần.
Rốt cục thấy rõ khuôn mặt nàng, Tang Hoằng không khỏi biến sắc:
- Thái Hậu? Tang Thiến và Trịnh Đán giật mình, không nghĩ đến nữ tử xinh đẹp kia lại là Thái Hậu. Trong chớp nhoáng này đầu óc mọi người xuất hiện vô số suy nghĩ, ngay cả Thái Hậu cũng bị thương nặng như vậy, xem ra thế cục trong hoàng cung đã loạn tới trình độ nhất định.
Mặt khác vì sao Thái Hậu lại chạy đến chỗ bọn họ? Mọi người ngày bình thường không có giao tình gì nha. Lúc này môi của Liễu Ngưng khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì. Bởi vì trai gái khác biệt, Tang Hoằng không tiện tiếp xúc đối phương, Trịnh Đán giao Tư Tư cho Tang Thiến, ngồi xổm xuống nâng Liễu Ngưng. - Thái Hậu làm sao?
Liễu Ngưng mở to mắt nhìn khuôn mặt giống như trứng ngồng của đối phương, trong lòng thầm than Tổ An chọn nữ nhân đều là cực phẩm. Chỉ bất quá lúc này nàng suy yếu không gì sánh được, chỉ có thể nhanh chóng nói:
- Ta là nữ nhân của Tổ... Tổ An... Sau khi nói xong, cả người nhịn không được thương thế, trực tiếp hôn mê.
Kết quả mấy người còn lại đứng trong gió lộn xộn. Trịnh Đán có chút khiếp sợ xoay đầu lại, thanh âm run rẩy:
- Vừa rồi... ta có phải nghe lầm hay không?
Sắc mặt của Tang Thiến cũng lúc đỏ lúc trắng:
- Ta ước chừng... cũng... nghe lầm.
Chỉ bất quá tất cả mọi người rõ ràng, nơi này mỗi người đều là cao thủ tu hành, vừa rồi tuy thanh âm của đối phương nhỏ, nhưng làm sao giấu giếm được lỗ tai bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận