Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4226: Ép người

Chương 4226: Ép ngườiChương 4226: Ép người
Tổ An mang theo hai nữ trở lại Tang phủ, tiện tay ở phụ cận Tang phủ bố trí xuống mấy trận pháp, lại lấy pháp bảo hộ thân giao cho hai nữ: - Những yêu ma kia núp ở chỗ tối, trong khoảng thời gian này các ngươi phải chú ý bảo vệ tốt mình và Tư Tư. Tuy trận pháp và pháp bảo không có cách nào chống cự yêu ma đỉnh cấp công kích thời gian dài, nhưng ở trong kinh thành, đủ trì hoãn thời gian để hắn chạy đến.
Sự tình Vạn Túc Tôn Giả hôm nay đề tỉnh cho hắn, những yêu ma kia không chỗ không dùng hết sức, nhất định phải đề phòng chuyện chưa xảy ra.
- Ngươi lại muốn đi sao? Phát giác được ý ly biệt trong lời nói của hắn, Trịnh Đán có chút không nỡ.
- Ấn, vừa rồi thần niệm tìm tòi Ôn Dịch Ma Quân và Tận Thế Oán Linh, phát hiện một chuyện khẩn cấp khác, hiện tại phải đi qua cứu người.
Tổ An vội vàng nói.
- Xảy ra chuyện gì?
Tang Thiến và Trịnh Đán vội vàng hỏi. - Khương gia xảy ra chuyện, Ngô Vương mang binh tịch thu Khương gia.
Thanh âm của Tổ An băng lãnh.
- Cái gì?
Trịnh Đán và Tang Thiến giật mình.
- Bây giờ Khương bá phụ là Thủ Phụ đương triều, hơn nữa xưa nay uy vọng cực cao, có quan hệ thông gia với các đại gia tộc trong kinh thành, Ngô Vương là muốn tạo phản sao?
Mấy ngày nay các nàng ở học viện được Khương La Phu chiếu cố, trong lòng cực kỳ cảm kích, bây giờ biết Khương gia xảy ra chuyện, làm sao có thể không gấp.
- Không biết tình huống như thế nào.
Tổ An mặt trầm như nước, Ngô Vương này thật sự là tìm đường chất.
Trịnh Đán và Tang Thiến muốn đi hỗ trợ, Tổ An lắc đầu:
- Bầy giờ yêu ma nhòm ngó trong bóng tối, các ngươi ở chỗ này bảo vệ Tư Tư.
Hai nữ nghĩ cũng phải, vạn nhất bởi vì các nàng rời đi, dẫn đến Tang gia bị yêu ma thừa lúc vắng mà vào, vậy thì hối hận không kịp.
Tổ An rất nhanh rời Tang gia, chạy đến Khương gia.
Lại nói trong Khương phủ, giờ phút này giương cung bạt kiếm...
Một đống lớn binh sĩ bao bọc vây quanh Khương phủ, so sánh mà nói, thị vệ, gia đỉnh bên Khương phủ, mặc kệ là nhân số hay thanh thế đầu yếu hơn nhiều, bị nhiều binh lính tinh nhuệ vầy quanh, không ít gia định thậm chí đái trong quần. Khương Bá Dương đứng ở trước đám người, hai mắt như điện, quát hỏi:
- Ngô Vương, vì sao vô cớ mang binh vây khốn phủ đệ của bản quan!
Hắn xưa nay cương trực không thiên vị, dù bầy giờ rơi vào hiểm cảnh, trong lòng cũng không có chút sợ hãi, mà râu tóc dựng ngược, căm tức nhìn người cầm đầu. Cảm nhận được ngữ khí của hắn, tinh thần người Khương phủ nhất thời chấn động. Trong đám người đối diện có công tử anh tuấn tiêu sái, người ở kinh thành, mặc kệ là địch nhân hay bằng hữu, đầu phải thừa nhận Ngô Vương anh tuấn nhất trong các nhi tử của tiên hoàng.
Khó trách lúc trước vừa mới tiến kinh, cùng Ngô Vương Phi bái phỏng các đại gia tộc, được xưng là một đôi người ngọc.
Lúc này Ngô Vương mặc ngân giáp, cưỡi ở trên bạch mã thần tuấn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cả người càng anh tuấn.
Lúc này Ngô Vương có thể nói đắc chí vừa lòng, mấy tháng trước, những gia tộc, quyền quý đỉnh cấp ở kinh thành đều không để phiên Vương như hắn vào mắt, nhưng bây giờ ai dám xem thường hắn? Trải qua mấy ngày nay, không biết bao nhiêu gia tộc hủy diệt trong tay hắn, nhìn những gia hỏa ngày xưa cao ngạo, từng cái vấy đuôi mừng chủ khi thấy hắn, loại cảm giác trước ngạo sau cung kia sảng khoái không gì sánh kịp. Trước đó cũng không ít người không ai bì nổi giống Khương Bá Dương, kết quả đằng sau còn không phải ra sức cầu khẩn?
Hắn hừ lạnh:
- Họ Khương, triều đình và Hoàng Hậu không xử bạc với ngươi, kết quả ngươi lại không biết cảm ân, ngược lại ý đồ mưu phản, thật sự là đại tội không thể thai
- Mưu phản?
Những thị vệ của Khương gia biến sắc, bọn họ chỉ làm thuê cho Khương Bá Dương mà thôi, nói cho cùng vẫn là con dân của triều đình.
Ngày thường Khương gia đối đãi bọn hắn rất tốt, cho nên nếu là sự tình khác, mọi người có thể cùng Khương gia vượt qua cửa ải khó. Nhưng tình huống bây giờ là dính líu mưu phản, đây chính là đại tội khám nhà diệt tộc, ai dám cùng Khương gia gánh?
Cảm giác được tinh thần của người Khương gia thoáng cái rơi xuống đáy cốc, trên mặt Ngô Vương lộ ra vẻ đắc ý, tràng cảnh như vậy hắn gặp qua nhiều lần, loại cảm giác đùa bỡn tâm tình này, thật làm cho người ta mê muội. Khương Bá Dương mộng bức, mình làm sao lại mưu phản? Thấy đối diện phái người tới bắt mình, lúc này hắn mới hồi phục tỉnh thần lại:
- Nói vớ nói vấn, toàn bộ triều đình ai không biết ta trung quân ái quốc, tuy Khương mỗ không có sở trường khác, nhưng coi như có chút danh tiếng và đạo đức cá nhân, làm sao có khả năng mưu phản!
Người Khương phủ gật đầu, đúng vậy, phẩm đức của Khương đại nhân, tất cả mọi người rõ ràng, coi như cả kinh thành đều phản, hắn cũng không có khả năng phản.
Ngô Vương hửừ lạnh:
- Phải không, những ngày qua ngươi bôn tẩu khắp nơi, Bát Công, Tần gia, Mộ Dung gia, học viện, người phụ trách các chi quần đội, ngươi xâu chuỗi khắp nơi, không phải mưu phản thì là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận