Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4227: Ép người (2)

Chương 4227: Ép người (2)Chương 4227: Ép người (2)
Khương Bá Dương biến sắc, trong khoảng thời gian này hắn đúng là đi nhà các trọng thần, bởi vì chính biến đêm đó quá huyết tỉnh.
Trước đó triều đình cơ hồ Liễu gia độc chiếm thiên hạ, sau một đêm thế lực Liễu gia bị nhổ tận gốc, có thể nghĩ chết bao nhiêu người.
Càng không hợp thói thường là, những người kia lại nói Thái Hậu mất tích!
Hắn đương nhiên không tin, hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Đây là điểm hắn bất mãn nhất, Thái Hậu nghiêm chỉnh mà nói là người hoàng gia, không có quan hệ gì với Liễu gia.
Những người kia đối phó Liễu gia, sao có thể ra tay với Thái Hậu?
Thái Hậu là thể diện của hoàng gia thậm chí triều đình, lại trực tiếp giết Thái Hậu!
Sự tình phát sinh đêm đó quá mức vội vàng, các đại gia tộc trong kinh thành không kịp phản ứng.
Trải qua lúc đầu hỗn loạn, mọi người bắt đầu tỉnh táo lại, lẫn nhau bí mật thảo luận cái nhìn về chuyện này. Mà Khương Bá Dương xưa nay uy vọng rất cao, bây giờ lại là đại thần phụ chính, nên tất cả mọi người sẽ tìm hắn tâm sự.
Chính hắn cũng chỉ trích chuyện này, cho nên thường xuyên lui tới các đại gia tộc, trao đổi ý nghĩ và ý kiến của mình.
Phàn nàn và bất mãn khẳng định là có, nhưng nếu nói muốn mưu phản, đó là quyết định không có.
Nghĩ tới đây, hắn lớn tiếng nói: - Đây là lời nói võ căn cứ, bây giờ bản quan là đại thần phụ chính, tới lui với chúng thần vốn là chuyện đương nhiên, làm sao lại liên quan đến mưu phản?
Ngô Vương cười lạnh, không kiên nhân nói:
- Có cái gì đến Tam Tư hội thẩm nói đi, a, chờ chút, ngươi đã từng làm Đình Uy, tràng diện kia hẳn rất thú vị. Nói xong vung tay lên, để cho thủ hạ đi bắt người.
Khương Bá Dương cố nén nộ khí: - Ngô Vương, ngươi luôn miệng nói ta mưu phản, không biết đây là ai hạ lệnh, có thánh chỉ không?
Hắn thực không hiểu được, vị Hoàng Hậu nhạy bén trong hoàng cung kia, tại sao lại làm ra hành động không khôn ngoan như thế, chẳng lẽ là ý của Ngô Vương?
Phải biết trước đó vài ngày mình mới thượng tấu, cảm thấy Ngô Vương tính tình cương mãnh, dã tâm lại lớn, cần phải để hắn sớm trở lại đất phong.
Hơn phân nửa là việc này bị hắn biết được, sau đó ghi hận trong lòng mới đến báo thù, chỉ cần mình chịu đựng, bên triều đình kịp phản ứng, đến thời điểm nguy cơ tự nhiên giải trừ.
- Thánh chỉ?
Ngô Vương cười lạnh, bộ dáng sớm đoán được ngươi sẽ như thế.
- Ngươi xem đây là cái gì? Nói xong giơ tay lên, trong tay nắm một quyển trục màu vàng, không phải thánh chỉ thì là gì!
- Cái gì!
Trong đầu Khương Bá Dương oanh minh, tinh khí thần cả người triệt để rơi xuống.
Vốn cho rằng là Ngô Vương phản loạn, kết quả hắn thật phụng thánh chỉ hành sự. Xem ra Bích gia vẫn ra tay với ta?
Hoàng Hậu lại anh minh quả quyết, cuối cùng vẫn là người Bích gia, trước đó tao ngộ của Liễu gia, để song phương đạt tới cấp độ không chết không thôi, mình sở tác sở vị, đoán chừng chạm vào nghịch lân của nàng.
Thấy hắn ủ rũ, Ngô Vương cười lạnh, vung tay lên, hạ nhân trực tiếp chạy đến bên người Khương Bá Dương, muốn khóa lại.
Đúng lúc này, một cây bút chì bay tới, đánh bay những gông xiầng kia.
Thần sắc của Ngô Vương cứng lại, mọi người vội vàng quay đầu nhìn.
Lúc này tiếng giày cao gót giãm đường vang lên, mỗi một bước dường như nện ở trong lòng mọi người.
Rõ ràng còn chưa thấy được đối phương, nhưng trong đầu mọi người đã xuất hiện đôi chân vừa dài vừa trắng...
Khi thấy rõ đối phương, xung quanh vốn hò hét âm T trong nháy mắt an tĩnh lại, thỉnh thoảng vang lên tiếng hít khí lạnh.
Vóc người xinh đẹp, tóc búi thật cao, dùng một cây trâm tương tự bút chì kết lại, cổ thon dài càng phát ra khí chất cao quý lãnh diễm.
Nhưng ánh mắt mọi người đầu kìm lòng không được dời xuống.
Chân thật xinh đẹp!
Đám binh lính nơi nào thấy qua đôi chân dài bao lẫy vớ đen, đặc biệt là chỗ đùi có lace đẹp đẽ, bao vây lại bắp đùi tròn trịa, hơi có cảm giác xiết chặt.
Cái kia dường như siết không phải thịt, mà là tim của bọn họ.
Ngay cả Ngô Vương nhìn quen sắc đẹp cũng không nhịn được nuốt nước miếng, đầu nói Khương gia có nữ nhi tuyệt sắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ bất quá lần này Khương gia rơi vào trong tay ta... Nghĩ tới đây hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ lãnh ngạo nói:
- Chúng ta phụng chỉ đuổi bắt khâm phạm, Khương tiểu thư muốn kháng chỉ bất tuân sao?
Lúc này bộ ngực của Khương La Phu không ngừng chập trùng, nàng biết trong nhà xảy ra chuyện, vội vã từ học viện chạy tới, lúc này khí tức trong cơ thể còn khuấy động. Nàng lạnh lùng nhìn Ngô Vương:
- Phụng chỉ, làm phiền mở thánh chỉ ra cho chúng ta nhìn xem.
Trên đường đi, nàng suy tư vì sao triều đình phái người tới đối phó Khương gia, nghĩ tới nghĩ lui nàng cảm thấy cả sự tình quá kỳ quặc, thế nhưng lúc này căn bản không kịp ứng phó, chỉ có thể về ngăn cản phụ thân bị người mang đi.
Ngô Vương nghe vậy sầm mặt lại:
- Hỗn trướng, ngươi ý là bản Vương giả truyền thánh chỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận