Lục Địa Kiện Tiên

Chương 675: Hàng kém chất lượng (2)

Sở Sơ Nhan không tìm Tạ gia trước tiên, hơn phân nửa là kiêng kị sau lưng bọn họ có cái bóng của Tề Vương.
Chẳng qua hiện nay cùng đường mạt lộ, cuối cùng vẫn phải đi thử một chút.
Hai người tới Tạ gia, gia đinh đi thông báo, sau đó chạy ra áy náy nói:
- Sở tiểu thư, lão gia nhà chúng ta có việc ra ngoài, vẫn chưa về.
Sở Sơ Nhan nhướng mày:
- Có biết Tạ đại nhân đi làm cái gì, đại khái bao lâu trở về không.
Gia đinh kia lắc đầu:
- Sở tiểu thư, xin thứ lỗi, cái này không phải hạ nhân như chúng ta có thể hỏi đến.
Sở Sơ Nhan thất vọng:
- Vậy phiền phức ngươi.
Nói xong quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, gia đinh kia âm thầm cảm thán:
- Sở đại tiểu thư còn xinh đẹp hơn đồn đại nhiều, hơn nữa làm người khiêm tốn lễ độ, hôm nay cùng nàng nói mấy câu, đã đủ trở về thổi cả đời với đám gia đinh.
- Như vậy liền đi?
Tổ An nhịn không được hỏi.
- Không đi còn có thể làm gì.
Sở Sơ Nhan nhịn không được thở dài một hơi.
- Tạ thành chủ là thật đi ra ngoài cũng tốt, là lý do không muốn gặp chúng ta cũng được, đều đã sáng tỏ biểu đạt thái độ rồi.
- Muốn vào Tạ phủ cũng không phải khó như vậy.
Tổ An do dự một chút nói.
Sở Sơ Nhan sững sờ:
- Ngươi có biện pháp?
Tổ An cười thần bí:
- Nhìn ta!
Chỉ thấy hắn quay về cửa chính, gia đinh kia thấy hắn vội vàng khoát tay nói:
- Đã nói lão gia nhà chúng ta không có nhà.
Gia hỏa này nhìn kỹ cũng không thấy đẹp trai hơn ta nha, vì sao hắn có thể cưới được Sở đại tiểu thư làm vợ.
Tổ An lặng lẽ nhét một thỏi bạc:
- Ta không phải đến tìm Tạ đại nhân, mà tới tìm tiểu thư nhà các ngươi.
Trước đó hắn đi học viện đã biết hôm nay Tạ Đạo Uẩn không lên lớp.
Đối với những con cháu danh môn như các nàng, lên lớp đều theo tâm ý, thỉnh thoảng chọn một tiết cảm thấy hứng thú mới đi, nếu như ngày đó tiết học không có hứng thú, hoặc có việc mà nói, các nàng sẽ không đi.
Siết thỏi bạc nặng trĩu trong lòng bàn tay, hai mắt gia đinh kia tỏa sáng:
- Tốt, ta đi thông báo giúp công tử, chỉ bất quá tiểu thư nhà chúng ta chưa chắc sẽ gặp ngươi.
Tổ An mỉm cười:
- Ngươi cứ nói ta tìm là được.
Gia đinh kia gật đầu, nhanh chóng chạy vào, cách một hồi, gia đinh kia lại chạy ra:
- Tiểu thư nhà chúng ta mời công tử vào.
Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ khó tin, phải biết tiểu thư nhà mình rất ít gặp ngoại nhân, không nghĩ tới nghe nói Tổ An đến tìm mình, liền gật đầu đáp ứng, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua tiểu thư mừng rỡ như vậy.
Tổ An thì nhìn Sở Sơ Nhan phất phất tay, tỏ ý nàng đi vào chung.
Gia đinh kia có chút khó xử:
- Tiểu thư nhà chúng ta không nói...
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tổ An đánh gãy:
- Cũng không có nói không gặp nàng nha.
Gia đinh sững sờ:
- Cái này thì đúng là không có.
- Vậy không phải được, các nàng vốn có giao tình rất tốt.
Tổ An kéo Sở Sơ Nhan trực tiếp tiến vào Tạ phủ.
Người Tạ gia cũng không tiện đuổi người, dù sao cũng là đi gặp tiểu thư nhà mình.
Trên đường Sở Sơ Nhan lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Tổ An:
- Vì sao ngươi và Tạ tiểu thư quen thuộc như vậy?
Cùng ở Minh Nguyệt Thành, nàng rất lý giải tính tình của Tạ Đạo Uẩn, tuy nàng thường xuyên ở bên ngoài tham gia các loại thi hội, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói nàng ở trong nhà tiếp kiến qua nam tử nào.
Tổ An mỉm cười:
- Đẹp trai, nữ nhân duyên khó tránh khỏi sẽ tốt một chút.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Đột nhiên nàng cảm giác được một màn này giống như đã từng quen biết, lần trước ở Trịnh gia cũng thế, lúc đó hắn cũng giải quyết Trịnh gia Đại tiểu thư như vậy.
Toàn bộ cô nương xinh đẹp ở Minh Nguyệt Thành, tựa hồ đều cùng hắn có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi có chút cảnh giác lên:
- A Tổ, có phải ngươi có rất nhiều chuyện gạt ta hay không.
Tổ An buông tay:
- Ta nói cho các ngươi rất nhiều chuyện, là chính các ngươi không tin mà thôi.
Sở Sơ Nhan đang muốn truy vấn, lại nhìn thấy Tạ Đạo Uẩn chạy ra đón.
Tạ Đạo Uẩn vốn mặt đầy nụ cười, ánh mắt vui sướng thẹn thùng, nhưng nhìn thấy Sở Sơ Nhan thì nụ cười cứng đờ, có điều rất nhanh đã khôi phục lại:
- Ta nói vì sao Tổ công tử lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm ta, nguyên lai là làm thuyết khách cho giai nhân.
Tuy giấu rất khá, nhưng ai nghe cũng cảm nhận được vị chua chua.
Tổ An áy náy chắp tay:
- Chúng ta muốn gặp lệnh tôn, đáng tiếc hắn tránh mà không thấy, chỉ có thể ra hạ sách này, mong Tạ tiểu thư tương trợ.
Tạ Đạo Uẩn ân một tiếng, tiến lên nắm tay Sở Sơ Nhan, ôn nhu nói:
- Sự tình của Minh Nguyệt Công ta cũng có nghe thấy, ngươi không cần lo lắng quá mức, hắn dù sao cũng là Công Tước, Thái Thú đại nhân không dám làm gì quá đáng đâu.
Sở Sơ Nhan vội vàng đa tạ, hai nữ đều là danh môn khuê nữ của Minh Nguyệt Thành, lại là đồng học, xem như tương đối quen thuộc, rất nhanh đã trò chuyện vui vẻ.
Tổ An âm thầm bĩu môi, hai tỷ muội nhựa plastic điển hình này, giao tình rõ ràng không có sâu như vậy, bây giờ lại làm giống như thân thiết lắm.
Cách một hồi, Tạ Đạo Uẩn mỉm cười nói:
- Như vậy đi, ta mang các ngươi đi tìm phụ thân, thời điểm này hắn cũng nên trở về rồi.
Nàng cũng không ngốc, tự nhiên không có khả năng ở trên mặt nổi vạch trần lý do của phụ thân trước đó.
Sở Sơ Nhan vui vẻ:
- Đa tạ!
- Khách khí.
Tạ Đạo Uẩn gật đầu, đồng thời len lén đi đến bên người Tổ An, nhỏ giọng nói.
- Ngươi thiếu ta một thủ khúc?
Tổ An biết đây là điều kiện của nàng, đành phải đáp:
- được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận