Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1045: Môi hồng răng trắng (2)

Sở Sơ Nhan không vui:
- A Tổ không phải hỗn hỗn.
- Một tên lưu manh du côn lăn lộn đầu đường xó chợ, không phải hỗn hỗn thì là gì.
Vẻ mặt Tần Tranh bất mãn,
- Phụ thân phế vật đó của ngươi không biết là nghĩ gì, không ngờ lại tùy tiện tìm một tên hỗn hỗn ở địa phương nhỏ đó làm kẻ ở rể, đúng là buồn cười!
Sở Sơ Nhan biết oán niệm của hắn đối với phụ thân, loại chuyện này làm vãn bối thật sự không tiện nói vào.
Tần Tranh vẫn chưa hết cơn, nói:
- Với dung mạo và tư chất tu luyện của ngươi, phóng mắt khắp thiên hạ, tuấn ngạn nào mà không tìm thấy? Kết quả bị tên phụ thân khốn khiếp và ả mẫu thân hồ đồ của ngươi gả cho một phế vật như vậy, khiến ngươi cũng thành nhị hôn!
Sở Sơ Nhan thản nhiên nói:
- A Tổ không phải phế vật, trong lòng ta tuấn ngạn cả thiên hạ cộng lại cũng không bằng hắn.
- Tiểu tử đó chuốc cho ngươi bùa mê thuốc lú gì vậy?
Tần Tranh chau mày,
- Hai mẹ con các ngươi quả nhiên đều là một loại đức hạnh.
Sở Sơ Nhan cắn cắn môi, biết lần này đến nhà ngoại công khẳng định sẽ không thuận lợi, nhưng vì Tổ An nàng ta cũng chẳng bận tâm nhiều, chỉ có thể nhẫn nại giải thích:
- Thử hỏi toàn thiên hạ có tuấn tú nào có thể khiến Hoàng thượng cũng phải để bụng? A Tổ có thể có được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trong truyền thuyết, chứng minh hắn đã định trước là bất phàm.
Tần Tranh cười lạnh:
- Ngươi không nói cái này còn đỡ, nói ra ta lại tức. Vốn tình thế bên Tề Vương đang tốt, kết quả xú tiểu tử đó làm ra một cái Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có thể trường sinh gì đó, khiến chúng ta lập tức lâm vào bị động cực đoan.
Sở Sơ Nhan không nhịn được nói:
- Ngoại công, ta một mực không rõ, với gia thế của Tần gia vì sao còn tham dự chuyện tranh đoạt này, tuy cô ngoại tổ mẫu là mẫu thân của Tề Vương, nhưng cũng không đến nỗi buộc toàn bộ Tần gia lên chiến xa chứ, loại chuyện này một khi làm không tốt sẽ chính là đại họa xét nhà diệt tộc.
Tần Tranh trầm giọng nói:
- Bản thân ngươi cũng là người tu hành, chắc biết đạo lý không tiến thì lùi, Tần gia hiện giờ là đệ nhất gia tộc trong quân đội, nhưng có thể đảm bảo qua mười năm hai mươi năm vẫn được như vậy không? Phía dưới không biết có bao nhiêu gia tộc đang nhìn chằm chằm chúng ta, chờ thay thế vào, hưởng thụ vinh quang của chúng ta, đoạt lấy tài nguyên của chúng ta, chúng ta sao có thể không làm gì.
- Kể ra đều là tại mẹ ngươi!
Tần Tranh càng nói càng tức,
- Năm đó cô ngoại tổ mẫu của ngươi gả cho phụ thân của Tề Vương, chúng ta vốn cố ý để mẹ ngươi vào cung làm phi, như vậy hai nhà chúng ta đánh cược, bất kể bọn họ ai thắng ai thua, chúng ta đều là người thắng. Nhưng mẹ ngươi lại bị mỡ lợn bám tim, cứ muốn bỏ trốn với tên phế vật Sở Trung Thiên đó, làm hại chúng ta chỉ có thể nghiêng về một phía.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Nàng ta vẫn là lần đầu tiên biết có nguyên nhân này, phụ thân đúng là lợi hại, không ngờ ngay cả chuẩn hoàng phi cũng có thể bắt cóc.
Ta cứ nói mấy năm nay vì sao Hoàng thượng một mực nhằm vào Sở gia chúng ta, thì ra còn có nhân tố này.
Chú ý thấy khóe môi nàng ta hơi nhếch lên, Tần Tranh càng lúc càng bất mãn:
- Cười cái gì mà cười, sinh nữ nhi quả nhiên đều là hàng lỗ vốn, mẹ ngươi như vậy, ngươi cũng như vậy.
Sở Sơ Nhan biết hắn chỉ đang tức giận chứ cũng không có ác ý gì, vội vàng đỡ hắn ngồi xuống:
- Ngoại công ngài uống chén trà cho bớt giận.
Tần Tranh tiếp nhận trà uống cho mát họng:
- Trước kia ngươi đối với ai cũng mặt lạnh như tiền, hiện giờ vì Tổ An đó không ngờ cũng học được lấy lòng người khác, ta cũng muốn nhìn xem tên gia hỏa đó rốt cuộc là nhần tài thế nào.
Trong lòng Sở Sơ Nhan mừng rỡ:
- Ngoại công ngài là đáp ứng cứu hắn à?
Tần Tranh lắc đầu:
- Hoàng thượng là nhân vật gì, hắn muốn ai chết thì người nào có thể cứu? Huống chi muốn hắn chết cũng không chỉ có Hoàng thượng.
Sở Sơ Nhan hơi biến sắc, đang muốn truy hỏi, Tần Tranh lại vươn tay ra búng một cái, trực tiếp phong bế huyệt đạo của của nàng ta:
- Người đâu, dẫn tiểu thư đi, mấy ngày nay không cho nàng ta bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.
- Ngoại công!
Sở Sơ Nhan kinh hãi, nhưng bất kể nàng ta cầu xin thế nào, Tần Tranh vẫn bất vi sở động.
Sau khi đợi người đi xuống rồi, Tần Tranh đứng dậy nhìn về phương hướng, hoàng cung thở dài một hơi:
- Năm đó vì ta nhất thời mềm lòng với mẹ ngươi mà hại cả đời nàng ta, lần này tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Lại nói Tổ An đang đả tọa tu luyện trong phòng, bỗng nhiên cửa bị một cước đá văng, hắn bỗng nhiên mở mắt, có điều lập tức ngây ra.
Vốn tưởng là vài ba thích khách to cao gì đó, nhưng đi vào lại là một thiếu niên quần áo xinh đẹp quý phái, môi hồng răng trắng, thân hình gầy yếu, nhìn thì có chút nhu nhược, có điều lại phù hợp hoàn mỹ với khí chất chỉnh thể của hắn.
Nếu đặt ở kiếp trước, không biết bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân trong trường học, ngôi sao đỉnh cấp gì đó cũng phải dạt sang bên.
Từ sau khi Tổ An tới thế giới này, trừ tự soi gương ra, người đẹp trai nhất mà hắn từng thấy là Tạ Tú, nhưng không ngờ trên đời này lại có người còn giống nữ tử hơn cả Tạ Tú.
Hắn theo bản năng nhìn nhìn ngực người này, bình thường không có gì đặc biệt.
Lại nhìn nhìn yết hầu của hắn, loáng thoáng có thể nhìn thấy hầu kết.
Tổ An bĩu môi, không phải nữ mặc nam trang, đúng là vô vị.
Thiếu niên đó vốn cũng có chút tò mò quan sát hắn, nhưng chú ý thấy ánh mắt xâm lược tùy tiện đó của đối phương, không khỏi tức giận:
- Cặp mắt chó đó của ngươi nhìn đi đâu vậy, cũng không biết vì sao tỷ tỷ của ta lại coi trọng ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận