Lục Địa Kiện Tiên

Chương 657: Mọc cánh khó thoát

Nghĩ thầm mình cũng phải chuẩn bị chút thuốc trị thương, đáng tiếc trong khoảng thời gian này không có rút được Tín Xuân Ca.
Chỉ có thể tìm Kỷ Đăng Đồ mua chút thuốc chữa thương, chỉ bất quá nghĩ tới vừa mới cùng Kỷ Tiểu Hi như thế, nếu để hắn biết, không lột da mình đã tổ tiên phù hộ, còn muốn tìm hắn mua thuốc?
Lúc này Bùi Miên Mạn định đưa tay muốn cầm, lại chợt nhớ lúc này mình không có mặc y phục, vội vàng thu cánh tay về.
- Ta có chút... không tiện, ngươi... ngươi đổ thuốc ra, đút ta một chút.
Bùi Miên Mạn có chút ngượng ngùng nói.
Tổ An sững sờ, sau đó kịp phản ứng:
- Không có vấn đề.
Từ bên trong đổ ra một viên thuốc, tuy nhận không ra là thuốc gì, nhưng ngửi hương thơm xông vào mũi, nghĩ đến hẳn là thuốc trị thương thượng đẳng.
Hắn đi qua một tay vịn Bùi Miên Mạn, một tay đút tới bên miệng nàng.
Bùi Miên Mạn nuốt thuốc vào.
Bờ môi chạm vào lòng bàn tay, còn có đầu lưỡi ấm áp, làm Tổ An tim đập thình thịch.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống, nguyên lai theo động tác vừa rồi của Bùi Miên Mạn, dẫn đến một đoạn chăn mền hơi trượt xuống, lộ ra da thịt tuyết trắng xung quanh vai.
- Có cần ta kéo xuống một chút cho ngươi xem không?
Lúc này bên tai vang lên thanh âm giống như cười mà không phải cười của giai nhân.
Tổ An vô ý thức đáp:
- Ngươi thật kéo xuống, ta khẳng định sẽ không ngại.
- Kéo cái đầu quỷ ngươi!
Bùi Miên Mạn không ngờ gia hỏa này da mặt dày như vậy, xì một miệng vội vàng kéo chăn mền lên, thuận thế đẩy hắn ra.
- Qua một bên đi, giúp ta phơi quần áo, nếu y phục không khô, ta sẽ mặc quần áo của ngươi, hừ!
- Đương nhiên không có vấn đề.
Tổ An cười cười, ngồi ở một bên sửa sang lại y phục ướt sũng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn nàng một cái.
Dù bây giờ chỉ lộ ra một cái đầu, nhưng vẫn không thể không thừa nhận nữ nhân này quá đẹp.
Ngày bình thường thấy được nàng vũ mị thướt tha, bây giờ loại cảm giác phù dung trong nước kia còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phảng phất như cảm giác được ánh mắt của hắn, trên gương mặt trắng nõn của Bùi Miên Mạn xuất hiện một vệt đỏ ửng, có điều nàng không nói gì.
Cách hơn một canh giờ, Bùi Miên Mạn nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt.
Tổ An vội vàng hỏi:
- Thế nào, thương thế khôi phục chưa?
- Nào có nhanh như vậy.
Bùi Miên Mạn lườm hắn một cái.
- Chỉ tạm thời áp chế thương thế trong cơ thể, khôi phục năng lực hành động nhất định mà thôi. Đúng rồi, y phục của ta thế nào?
- Đã khô.
Tổ An cầm lấy y phục chỉnh tề của nàng triển lãm ở trước mặt.
- A, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi ở mặt ngoài y phục làm một tầng băng mỏng, vì sao làm như vậy?
Bùi Miên Mạn không hiểu.
- Cái này gọi là thăng hoa, ai, ngươi không biết vật lý, giải thích cũng không hiểu, việc cấp bách là đưa ngươi ra ngoài trước.
Tổ An nói.
Nếu như chờ trời sáng, nàng muốn đi ra ngoài sẽ càng khó.
Hơn nữa khi đó mình cũng phải rời khỏi Vi phủ, không còn ai có thể giúp nàng.
Đáng tiếc thời điểm đến không có ngồi kiệu hay xe ngựa, bằng không có thể dẫn nàng đi ra.
- Ngươi mặc y phục trước đi.
Tổ An vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ quan sát, nhìn thấy lúc này khắp Vi gia đều là thị vệ tuần tra, một con ruồi cũng rất khó bay ra ngoài.
- Hiện tại muốn đi ra ngoài xác thực rất khó.
Thanh âm của Bùi Miên Mạn vang lên bên tai.
Tổ An giật mình:
- Ngươi mặc quần áo nhanh như vậy?
Bùi Miên Mạn vũ mị cười một tiếng:
- Ta cởi quần áo càng nhanh, ngươi muốn nhìn không?
Sau khi mặc y phục, nàng đã khôi phục loại cảm giác điên đảo chúng sinh như bình thường.
Tổ An bất đắc dĩ:
- Ta trở về nói với lão bà, ngươi đang câu dẫn ta.
Cánh tay của Bùi Miên Mạn nhẹ nhàng gác ở trên vai hắn, cười như không cười nói:
- Ngươi đi cáo đi, đến thời điểm đó xem Sơ Nhan tin tưởng ngươi hay tin tưởng ta.
Tổ An:
- ...
Hắn vẫn có chút thiếu tự tin với danh tiếng của mình, đổi thành bất luận kẻ nào, khẳng định đều sẽ lựa chọn tin tưởng Bùi Miên Mạn.
- Ngươi đã muốn cởi, ta tự nhiên không ngại nhìn, cởi đi.
Tổ An không chút yếu thế nhìn đối phương.
Bùi Miên Mạn xì một miệng, buông cánh tay ra, cách hắn xa một chút:
- Ta chỉ là thay Sơ Nhan thăm dò ngươi một chút, kết quả ngươi liền lộ ra nguyên hình, phi, kẻ đồi bại!
Tổ An nhìn nàng thản nhiên cười nói, nghĩ thầm thật là một tiểu yêu tinh... Ngạch không đúng, đại yêu tinh!
Hai người trêu chọc vài câu, rất nhanh lực chú ý lại trở về chính sự.
Bùi Miên Mạn nhìn bên ngoài bóng người lay động, hai đầu lông mày xuất hiện vẻ sầu lo:
- Nếu ta không bị thương, có lẽ có thể xông ra, nhưng bây giờ...
Nàng không nói hết, nhưng ngụ ý rất rõ ràng, hiện tại hơn phân nửa là xông không ra, vạn nhất kinh động cao thủ thần bí kia, thì càng là một con đường chết.
Tổ An suy nghĩ một chút nói:
- Ta có biện pháp giúp ngươi dẫn dắt mọi người chú ý, ngươi nhất định phải bắt lấy cơ hội ngắn ngủi kia chạy đi.
Bùi Miên Mạn giật mình, vội vàng lắc đầu:
- Không muốn, nếu làm hại ngươi xảy ra chuyện gì, Sơ Nhan nhất định sẽ không tha thứ cho ta.
Tổ An mỉm cười:
- Yên tâm đi, ta tự có biện pháp, không có nguy hiểm gì.
Thấy ngữ khí của hắn chắc chắn, Bùi Miên Mạn không còn hoài nghi, ân một tiếng:
- Vậy ngươi cẩn thận.
Tổ An gật đầu, nhảy ra cửa sổ, lặng lẽ đi tới phụ cận mộ hồ nước.
Sau đó hắn triệu hồi ra Lam Phù, nước trong hồ bỗng nhiên nổ tung, dâng lên sóng lớn mấy chục mét.
Động tĩnh to lớn nhất thời kinh động toàn bộ người nhà họ Vi, những thị vệ đang tìm kiếm kia ào ào chạy tới.
Tổ An thì lặng lẽ thối lui, bất quá mới đi một nửa, bỗng nhiên thân hình cứng đờ, bởi vì đối diện bay tới một lão giả gầy còm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận