Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1821: Hài tử của chúng ta

Dù sao ngọc bài này với hắn mà nói không có ý nghĩa quá lớn, chủ yếu là đi Tiêu Dao Lầu đấu giá một số dược tài và đồ vật đặc thù, còn phục vụ khác hắn không có hứng thú.
- Đúng rồi, Tang đại nhân đâu?
Tổ An nhìn về phòng Tang Hoằng, hiện tại hắn có rất nhiều vấn đề muốn thương lượng với đối phương.
- Tang đại nhân bị người Thái Thú Phủ mời qua, chỉ sợ một lát không về được.
Đây cũng là nguyên nhân hai người dám chạy đi chơi, sau khi nói xong liền không kịp chờ đợi từ biệt.
Sau khi đưa hai người đi, vào phòng, nhìn Đát Kỷ ngồi bên cửa sổ, ánh trăng vẩy ở trên người nàng, cả người giống như phủ thêm một tầng lụa trắng, đẹp giống như tiên nữ giáng trần.
- Đừng nhúc nhích, ta vẽ tranh cho ngươi.
Muốn tu luyện Thiên Nhân Nhất Diện, đầu tiên là kỹ năng vẽ đăng đường nhập thất, có người mẫu tốt như vậy ở trước mặt, lúc này không luyện còn chờ đến khi nào?
Trong mắt Đát Kỷ tựa hồ lóe lên vẻ kinh ngạc, có điều nàng không có cự tuyệt, y nguyên ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, tựa hồ đáp ứng yêu cầu của hắn.
Tổ An lấy giấy bút xoạt xoạt xoạt vẽ ra, cũng không biết qua bao lâu, hắn rốt cục để bút xuống:
- Ừm, vẽ xong.
Đát Kỷ nhìn về phía hắn, trong mắt tựa hồ có chút chờ mong.
Tổ An cầm giấy vẽ tới triển khai ở trước mặt nàng:
- Hiện tại vẽ trừu tượng chút, nhưng chứng minh ta còn có rất nhiều không gian tăng lên, ha ha.
Hắn ngượng ngùng cười cười, bởi vì trên giấy vẽ thật không ra cái hình thù gì.
Nói ngắn gọn, trừ kiểu tóc, y phục có chút giống ra, thì cùng Đát Kỷ khác nhau một trời một vực, chỉ có thể lờ mờ phân biệt ra được là nữ nhân.
Ánh mắt của Đát Kỷ thoáng cái trừng lớn.
Tổ An cười ha ha:
- Hiện tại ánh mắt có mấy phần giống!
Đến từ Đát Kỷ, điểm nộ khí +! !
Tổ An nhất thời sửng sốt, vậy mà thu được điểm nộ khí? Chẳng lẽ nàng đã có linh hồn?
Hắn còn muốn hỏi, lúc này bỗng nhiên một bóng người từ ngoài cửa sổ bay vọt đến, dao găm trong tay trực tiếp đâm tới Tổ An.
Tổ An nhướng mày, vừa rồi hắn hết sức chuyên chú vẽ tranh cho Đát Kỷ, lại thêm nơi này là trên thuyền của sứ đoàn khâm sai, khắp nơi có binh lính tuần tra, nên có chút buông lỏng.
Thế nhưng dù buông lỏng, lấy tu vi của hắn bây giờ, tu hành giả bình thường muốn tiếp cận hắn cũng không dễ dàng, nhưng người này thẳng đến xuất thủ mình mới phát giác được dị thường, hiển nhiên đối phương có kỹ năng ẩn tàng đặc thù.
Hắn không dám khinh thường, vung chỉ gảy dao găm, thừa dịp tay đối phương rung động, hắn trực tiếp đánh tới ngực đối phương.
Người kia phản ứng cũng nhanh, thân thể lập tức uốn người né tránh công kích của hắn.
Tổ An thi triển Vũ Y Triền Ti Thủ làm cho đối phương không cách nào kéo dài khoảng cách, võ học của đối phương cũng khá uyên bác, gặp chiêu phá chiêu có thể chống đỡ mười mấy chiêu.
Tổ An thấy đối phương thân hình nhẹ nhàng, bộ pháp cực kỳ xảo diệu, để hắn cũng sinh lòng bội phục, chỉ bất quá công lực của đối phương rõ ràng còn yếu.
Mới đầu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng theo Tổ An bắt đầu vận công, dư âm của kình phong quét trúng, thân hình rõ ràng ngưng trệ đi.
Tổ An bắt lấy cơ hội này, trực tiếp xé rách phòng ngự, vung chưởng đánh trúng ngực đối phương.
- A...
Một tiếng kêu thảm thanh thúy, người kia giống như bao cát ngã xuống đất.
- Nữ nhân?
Mặc kệ là vừa rồi đánh trúng ngực đối phương, hay tiếng gọi vừa rồi, tất cả đều chứng minh đối phương là nữ thích khách.
Bất quá Tổ An không có bởi vì nàng là nữ nhân mà thủ hạ lưu tình, nếu đối phương đến hành thích, hắn làm sao có đạo lý lưu thủ.
Hắn đang muốn tiến lên, bỗng nhiên cảm giác được dẫm lên một vật, cúi đầu xem xét, phát hiện trên mặt đất là một khối ngọc bài, ngọc bài tạo hình đặc thù, là của Tiêu Dao Lầu.
Càng làm cho hắn giật mình là, con số trên ngọc bài lại là 333!
Ngọc bài của ta làm sao lại ở trên người nàng?
Vừa rồi ngọc bài này tựa hồ từ trên người nữ nhân kia rơi xuống.
Lúc này nữ nhân kia kéo khăn che mặt, suy yếu nói:
- Công tử... là ta...
Nụ cười ngọt ngào như mật sớm đã không thấy, bây giờ chỉ còn lại gương mặt trắng xám cùng với khóe miệng chảy ra máu tươi.
- Vì sao ngươi đến ám sát ta?
Tuy cũng coi như nửa người quen, nhưng biểu lộ của Tổ An lại không có chút biến hóa nào, lạnh lùng nhìn nàng.
- Ta không phải...
Đường Điềm Nhi đang muốn nói gì, đáng tiếc thương thế quá nặng, người đã cực kỳ suy yếu, trực tiếp ngất đi.
Tổ An lo lắng nàng thi triển khổ nhục kế, không có buông lỏng cảnh giác, cách một hồi sau, xác thực nàng hơi thở mong manh, mới ngồi xổm ở bên cạnh kiểm tra.
- Thương thế thật nặng...
Tổ An rõ ràng lực lượng một chưởng kia của mình, tuy không dùng toàn lực, nhưng cũng không phải người bình thường chịu được.
Nói thật Đường Điềm Nhi không bị mất mạng tại chỗ đã là may mắn, hơn phân nửa là trên người mang theo pháp bảo hộ thể mới nhặt về một cái mạng, nhưng tiếp tục như vậy, rất nhanh vẫn sẽ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận