Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1150: Ngự tỷ và la lỵ hoán đổi (2)

Tổ An lập tức khoát tay:
- Tuyệt đối không có, ta chỉ lo lắng ngươi nghe Trình Hùng nói xấu, nhịn không được nhảy ra tìm hắn tính sổ, vậy thì phiền phức.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ trong mắt ngươi, bổn tọa là người ngực to không não?
Thần sắc Tổ An cổ quái, không tự chủ được nhìn bộ ngực của nàng một chút, nghĩ thầm không không ngốc nghếch ngược lại chưa hẳn, nhưng ngực lớn là thật không thể nghi ngờ.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Bỗng nhiên Vân Gian Nguyệt cười rộ lên, chẳng qua ai cũng có thể cảm giác được lãnh ý.
- Không có nhìn cái gì.
Tổ An cười ha ha, vội vàng móc Ngũ Uẩn Bí Chi ra.
- Cái này cho ngươi, nhanh dưỡng thương đi.
Vừa rồi ôm cũng ôm, mò cũng mò, lại không cho thì có chút không tử tế.
Vân Gian Nguyệt nhíu mày, bất quá cuối cùng vẫn không có cự tuyệt, cầm hộp ngọc tới, nhưng không có lập tức mở ra, mà nói:
- Tựa hồ Trình Hùng kia có địch ý với ngươi, ngươi phải cẩn thận, hắn hơn phân nửa sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Ai, cũng không biết đắc tội hắn ở nơi nào.
Tổ An cũng thầm mắng không may, bị một gia hỏa khôn khéo ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, luôn cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
- Ngồi chờ chết không bằng tiên hạ thủ vi cường, tìm một cơ hội giải quyết hắn.
Vân Gian Nguyệt lạnh lùng nói.
Tổ An trợn mắt hốc mồm, lúc này hắn mới hiểu được, nữ tử mỹ lệ trước mắt không phải hạng người lương thiện gì, mà là giáo chủ Ma giáo khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Vân Gian Nguyệt căn dặn xong liền không đi quản Trình Hùng nữa:
- Ngươi thay ta hộ pháp, ta đến liệu thương.
Sau đó xếp bằng tĩnh toạ, mở hộp ngọc ra đặt ở giữa hai chân, lộ ra Ngũ Uẩn Bí Chi.
Tổ An cách thật xa cũng cảm giác được một cỗ linh khí dồi dào chạm mặt tới, hắn nhón chân lên nhìn, chỉ thấy trong hộp nằm một cây Linh Chi, phía trên có ánh sáng lưu chuyển, vừa nhìn là biết vật phi phàm.
Vân Gian Nguyệt không có nuốt, mà tĩnh toạ luyện công, cũng không lâu lắm, ánh sáng mặt ngoài Ngũ Uẩn Bí Chi từ từ bay lên, theo lỗ mũi tiến vào trong cơ thể, sắc mặt tái nhợt giảm xuống rất nhiều.
Tổ An nhìn đến không chớp mắt, bộ dáng nuốt mây nhả khói của nàng giống như tiên nhân trên trời, ngay cả trị thương cũng có phong phạm như thế, lúc nào mình mới có thể đạt tới tình trạng như thế?
Ước chừng qua nửa canh giờ, Vân Gian Nguyệt mở mắt, tiện tay che hộp ngọc.
Tổ An một mực ở bên cạnh buồn bực ngán ngẩm sững sờ:
- Nhanh như vậy thì chữa xong?
Không biết vì sao, hắn có chút không nỡ đối phương khôi phục nhanh như vậy.
Vân Gian Nguyệt lắc đầu:
- Nào có dễ dàng như vậy, thần hồn tổn thương, cần phải từ từ điều dưỡng, căn bản không gấp được, mỗi ngày dùng Ngũ Uẩn Bí Chi phụ trợ phục hồi thần hồn nửa giờ đã là cực hạn, thời gian lại nhiều cũng lãng phí.
Tâm tình của Tổ An nhất thời tốt lên:
- Ha ha, vậy ngươi cứ luyện từ từ, dù sao nơi này ngươi muốn ở bao lâu cũng được, đúng rồi, trước nhường một chút, ta muốn đi ngủ.
...
- Ngươi ngủ?
Vân Gian Nguyệt khẽ cau mày, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
- Đương nhiên, hôm nay đánh với thích khách, lại chạy ngược chạy xuôi cứu người khắp nơi, còn bị Chu Tà Xích Tâm và Trình Hùng dọa hoảng sợ mấy lần, ta đã sớm buồn ngủ.
Tổ An vừa nói vừa lên giường.
- Phiền phức nhường một chút.
- Ngươi muốn ngủ giường?
Vân Gian Nguyệt mặt không biểu tình, bình thường mà nói dưới loại tình huống này nam nhân không phải giữ phong độ thân sĩ sao? Sao gia hỏa này không theo lẽ thường ra bài.
Tổ An nói:
- Đương nhiên, đây là phòng ta, giường của ta, không ngủ chỗ này ta ngủ chỗ nào?
Vân Gian Nguyệt hít sâu một hơi, bình phục lại tà hỏa trong lòng:
- Vậy ta ngủ chỗ nào?
- Đương nhiên là ngủ trên sàn nhà, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngủ cùng ta?
Tổ An trùm chăn, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng, phảng phất như đề phòng sắc lang.
Đây là biệt viện chuyên môn cho Tú Y Sứ Giả nghỉ ngơi trong cung, vốn không lớn, càng không có khả năng có cái giường thứ hai, cho nên trừ cái giường này, thì không có cái khác.
Vân Gian Nguyệt:
- ? ? ?
Nàng thân là Đại Tông Sư, vốn cho rằng mình sớm đã làm đến tâm tình giếng cổ không gợn sóng, kết quả hôm nay bị gia hỏa này phá mấy lần.
Quá tiện!
- Ngươi là nam nhân, ta là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không nhường ta một chút?
Vân Gian Nguyệt tự nhiên không muốn ngủ sàn nhà, bất quá lấy khí độ Tông Sư của nàng, tự nhiên không tiện ăn cướp rõ ràng, dù sao đối phương cứu nàng, còn thay nàng tìm thánh dược chữa thương, lập tức trở mặt không quen biết, cho dù là giáo chủ Ma giáo, da mặt cũng không có dày như vậy.
- Đừng làm bộ dạng này, xưa nay ta quan niệm nam nữ bình đẳng.
Tổ An lập tức nói.
- Huống chi ngươi đường đường là giáo chủ Ma giáo, không biết lợi hại hơn nam nhân bao nhiêu, ngươi có ý tứ để cho người khác nhường?
Vân Gian Nguyệt:
- ...
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +444!
Nàng hừ một tiếng:
- Nếu ngày bình thường có người dám nói như vậy với bổn tọa, thì sớm đã chết, nể tình ngươi cứu bổn tọa, bổn tọa không so đo với ngươi.
Nói xong nàng trực tiếp xách một cái băng ngồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, tu vi đến tình trạng như nàng, sớm đã nóng lạnh bất xâm, cũng không cần chăn mền gì.
Tổ An nằm trên giường, chống cằm nhìn nàng:
- Ngươi ngồi một đêm không thấy khó chịu sao?
Không thể không nói, tóc nàng và dáng ngồi của nàng thật là cảnh đẹp ý vui, như thượng thiên sáng tạo tác phẩm nghệ thuật.
- Ngươi dự định nhường giường cho ta?
Vân Gian Nguyệt không có mở mắt hỏi.
- Ách, ta chỉ cung cấp cho ngươi đề nghị, thực ra ngươi có thể tự chế một cái giường?
Tổ An nói.
- Tự chế?
Vân Gian Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Không cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận