Lục Địa Kiện Tiên

Chương 3987: Hết thảy đều kết thúc (5)

Chương 3987: Hết thảy đều kết thúc (5)Chương 3987: Hết thảy đều kết thúc (5)
Cũng không biết tôm tép nhãi nhép nơi nào dám làm loạn ở trong kinh thành!
Thời điểm chạy nhanh, bỗng nhiên hắn biến sắc, vội vàng ghìm chặt dây cương, quân đội vốn phi nhanh vội vàng dừng lại.
Ánh mắt hắn liếc nhìn bốn phía, chỉ thấy khu dân cư xung quanh cửa sổ đóng chặt, một chút xíu ánh sáng cũng không có lộ ra.
Cả con đường chỉ có gió lạnh thổi bay lá rụng, nhìn túc sát mà an tính.
Lúc này những nhà dân xung quanh bỗng nhiên mở cửa sổ, từng dãy cung tiễn thủ mai phục ở bên trong, không ít binh lính cũng từ các hẻm nhỏ ở phụ cận lao ra.
- Viên tướng quân không hổ là lão tướng sa trường, vậy mà có thể nhìn thấu chúng ta mai phục, đáng tiếc đã muộn. Xa xa có một đội nhân mã từ phía trước chậm rãi tới gần.
- Triệu An Minhi
Viên Châu nhận ra đối phương, cả người nhất thời phát lạnh.
Triệu An Minh chính là thế tử của Lương Vương Triệu Dực, nhưng đây không phải quan trọng, quan trọng hắn chính là thống lĩnh chưởng quản một trong sáu đại quân dã chiến ở vùng ngoại ô kinh thành.
Theo lý thuyết hắn cần bị Liễu Tam gia tiết chế, vì sao có thể mang quân đội vô thanh vô tức xuất hiện ở trong kinh thành, đây có phải mang ý nghĩa Tam gia xảy ra chuyện hay không.
- Thế tử không khỏi quá mức tự tin, thật cho rằng bằng ngươi có thể đối phó chúng ta?
Lúc này Viên Châu cũng thấy rõ, thủ hạ của Triệu An Minh không tính nhiều, cùng bộ hạ của hắn sàn sàn nhau. Muốn bất động thanh sắc lẫn vào kinh thành, không có khả năng mang theo đại bộ đội đến.
Đã như vậy, nhân số mọi người tương đương, hắn không cho rằng mình sẽ thua một con ông cháu cha.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cười trâu tức:
- Vậy nếu thêm ta thì sao? Viên Châu biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bắc Trung Lang Tướng, Triệu Chương! Phụ thân đối phương chính là Nghỉ Vương, Trấn Đông Đại tướng quân Triệu Hoàng, chẳng lẽ Tông Sư hoàng tộc hợp lực mưu phản?
Lúc này bộ đội của Triệu Chương và Triệu An Minh hội hợp, là gấp mấy lần hắn, hơn nữa hình thành thế vây quanh, hôm nay sợ rằng khó thoát.
Hắn cắn răng, rút trường đao ra:
- Chúng tướng sĩ, theo ta phá vây!
Triệu An Minh và Triệu Chương lạnh giọng hạ lệnh: - Giết!
Cảm nhận được địch nhân từ bốn phương tám hướng, trái tim Viên Châu chìm đến đáy cốc, hiện tại tư thế này hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít. Có điều hắn dù sao cũng là lão tướng bách chiến, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm thái, rống to:
- Mọi người chịu đựng, chờ Liễu Tam gia ở ngoài thành, cùng Thái Hậu, Cao tướng quân ở trong cung kịp phản ứng, tất nhiên sẽ đến trợ giúp chúng ta. - Ấy!
Chiến sĩ dưới trướng hắn nhất thời sĩ khí đại chấn, nhiều khi chỉ sợ không có hi vọng, chỉ cần có hi vọng, dù khó khăn nữa, cũng có người liêu mạng đi phấn đấu.
Lúc này Triệu An Minh cười ha hả:
- Trông cậy vào bọn họ, lúc này chỉ sợ bọn họ sớm đã đầu người rơi xuống đất.
Nghe vậy quần đội dưới quyền của Viên Châu nhất thời nhân tầm lưu động, Viên Châu hét lớn: - Đừng để địch nhân làm loạn quần tâm!
Chúng tướng sĩ tỉnh ngộ lại, đối phương là địch nhân, sao có thể tin lời nói của bọn hắn? Sau đó trọng chấn cờ trống chiến đấu, trong lúc nhất thời cả hẻm nhỏ huyết nhục văng tung tóe.
Thời gian lùi về trước, ngày hôm đó Liễu Tam gia Liễu Tích ở trong doanh trướng xử lý quân vụ, bỗng nhiên đứng dậy bưng ấm trà lên uống một hơi cạn sạch.
Không biết vì sao, hôm nay hắn luôn có chút tâm thần bất an.
- Người đâu, đi Liễu phủ một chuyến, nhìn xem bên kia có chuyện gì hay không.
- Vâng!
Mặc dù thị vệ có chút nghi hoặc, nhưng vần lĩnh mệnh rời đi.
Bây giờ vào đêm, kinh thành đóng cửa, nhưng lấy quyền thế của Liễu gia, muốn đưa một hai người vào tự nhiên không phải việc khó.
Thị vệ kia vừa rời đi không bao lâu, bỗng nhiên có người đến bẩm báo: - Khởi bẩm lĩnh quân đại nhân, Tả Vệ tướng quân Lữ Hà cầu kiến.
Liễu Tích sững sờ, nghĩ thầm hơn nửa đêm hắn không ở trong hoàng cung, chạy đến nơi này làm gì, chẳng lẽ kinh thành thật xảy ra chuyện?
- Mau mau cho mời.
Hắn tự nhiên không dám thất lễ, tuy quân chức của hắn cao hơn Lữ Hà, nhưng Lữ Hà chưởng quản một nửa cấm quân trong hoàng cung, có tính độc lập cực mạnh, không cần nghe hắn ra lệnh. Huống chỉ Lữ Hà là thân huynh đệ của Lữ công công, mà Lữ công công lại là thái giám Thái Hậu tín nhiệm nhất, tầng quan hệ này để lòng hắn sinh ra cảm giác thân thiết.
- Vì sao Lữ tướng quân đêm khuya đến thăm.
Chờ Lữ Hà đến, Liễu Tích nhiệt tình nghênh đón.
Lữ Hà cười cười:
- Không có cách nào, Thái Hậu có việc triệu kiến Tam gia tiến cung, mạt tướng chỉ có thể tự mình đi một chuyến. - Thái Hậu tìm ta?
Liễu Tích khẽ giật mình, tại sao trước đó không nghe được phong thanh.
- Lữ tướng quân có biết vì chuyện gì không?
Lữ Hà lắc đầu:
- Những thủ hạ chúng ta nào dám suy đoán lung tung, Tam gia nhanh lên đường đi, đừng để Thái Hậu chờ sốt ruột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận