Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4214: Trở về (2)

Chương 4214: Trở về (2)Chương 4214: Trở về (2)
Hồi tưởng lại bờ môi mềm mại cùng với động tác không lưu loát của Thương tỷ tỷ, trên mặt hắn hiện lên nụ cười ôn nhu.
Tuy hai người rõ ràng cùng một chỗ trải qua sinh tử, nhưng thẳng đến một khắc vừa rồi, hai người mới như xuyên phá tầng giấy mỏng nào đó, quan hệ càng thân cận hơn.
Nghĩ đến vừa rồi Thương Lưu Ngư thẹn thùng cùng khí tức thơm ngọt, nhất là khi mình chạm vào nơi kia, thân thể nàng run rầy kịch liệt, Tổ An liên cảm giác hạnh phúc, có trong nháy mắt hắn thậm chí không muốn đi. Bất quá nghĩ đến chính sự, hắn vẫn thu hồi tâm tư kiều diễm, nhẹ nhàng vẫy tay từ biệt nữ tử mỹ lệ kia.
Sau đó phóng lên tận trời, bay về phía kinh thành Nhân tộc.
Tuy Phong Hỏa Luân thoải mái hơn, lặn lội đường xa không đến mức mệt nhọc, nhưng bây giờ hắn muốn nhanh chóng trở về kinh thành, cho nên không dùng Phong Hỏa Luân, mà toàn lực phi hành.
Lẫy tu vi của Tổ An bây giờ, toàn lực phi hành, tốc độ còn nhanh hơn máy bay rất nhiều.
Nhưng hắn vẫn ngại chậm, bởi vì thế giới này lớn hơn Địa Cầu quá nhiều.
Trước kia hâm mộ năng lực không gian của Triệu Hạo, nhưng bây giờ tầm mắt cao hơn, rõ ràng Triệu Hạo không tính chính thức nắm giữ năng lực không gian.
Đối phương còn chưa chính thức không nhìn khoảng cách tùy tâm sở dục xuyên toa không gian, chỉ có thể mượn nhờ thánh chỉ hoặc trải qua pháp khí được xử lý đặc thù, mang theo bộ phận lực lượng mà thôi. Tổ An suy nghĩ chờ mình giải quyết xong sự tình, nhất định phải ở các nơi trong thế giới thành lập một số trận pháp truyền tống, như vậy ngày sau đến các nơi sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Lấy tạo nghệ trận pháp, cùng với khống chế bản nguyên thế giới của hắn bây giờ, làm việc này sẽ không như trước kia khó như lên trời, thiếu là thời gian cùng một số nguyên vật liệu đặc thù mà thôi.
Cứ như vậy một đường nhanh như điện chớp, mấy ngày sau rốt cục trở về kinh thành. Nhìn kinh thành phồn hoa, Tổ An có chút hoảng hốt, nếu không phải từ trong miệng Cao Anh nghe kể, làm sao biết kinh thành trải qua một trận đại thanh tẩy.
Hắn xa xa liếc nhìn hoàng cung, đi về phía Bùi gia.
Kết cục của Liễu gia hơn phân nửa đã xong, hiện tại đi qua là chuyện vô bổ.
Đương nhiên mấu chốt nhất là trước đó hắn cố ý kiểm tra U Minh Địa Phủ, không có phát giác được Thái Hậu tồn tại, lúc này mới hơi yên tâm. Cao Anh tử vong đã nhiều ngày, muốn phục sinh hắn trước phải tìm thi thể.
Bình thường mà nói, cách lâu như vậy, thi thể đối phương sớm đã tổn hại, nhưng Tổ An nghĩ đến một khả năng, nên ôm lấy một tia hi vọng sau cùng.
Đi đến Bùi gia, trận pháp phòng ngự không có chút ảnh hưởng nào.
Một đường ởi tới gian phòng của Bùi Hữu, vừa đẩy cửa ra liên nhướng mày, bởi vì trong không khí tràn ngập mùi rượu. Hắn trực tiếp đi vào, phát hiện trong phòng lộn xôn không chịu nổi, trên mặt đất đầy vỏ chai rượu, một gia hỏa say khước nằm sấp trên bàn. Có trong nháy mắt, Tổ An xém chút không nhận ra Bùi Hữu, tiểu lang quân ngày thường mặt lạnh, bây giờ lại như biến thành trung niên nhếch nhác, ria mép rất dài, tóc tựa hồ thật lâu không gội, mí mắt sưng vù đen nhánh.
- Bùi Hữu?
Tổ An nghĩ thầm mình không có tận lực thu liễm khí tức, kết quả đi đến bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn cũng không phản ứng, nếu gặp gỡ kẻ xấu, mười cái mạng cũng không đủ chết.
Liên tục gọi vài lần, Bùi Hữu mới chậm rãi ngấng đầu lên, Xoa xoa con mắt, trong con ngươi đầy tơ máu, tựa hồ rất lâu không có nghỉ ngơi thật tốt.
- Tổ huynh?
Bùi Hữu giật mình, nấc một cái lầm bầm.
- Xem ra ta lại nằm mơ.
Sau đó nằm xuống trên bàn. Tổ An: Ngón tay búng một cái, một tia nguyên khí đánh vào trong cơ thể hắn, để hắn tỉnh rượu.
Lúc này Bùi Hữu mới ngẩng đầu, sau khi thấy rõ Tổ An, thần sắc thay đổi, cuối cùng bụm mặt bỏ chạy.
- Ngươi chạy cái gì?
Tổ An tức giận cản hắn lại.
- Ta thật sự không có mặt mũi gặp ngươi!
Bùi HữỮu bụm mặt, một mực không để xuống. Tổ An thở dài:
- Là bởi vì Cao Anh?
- Không sai, là ta hại chết Cao huynh.
Bùi Hữu nhịn không được nữa, gào khóc lên.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.
Tổ An không nói lời nào, để đối phương phát tiết tâm tình.
Thật lâu sau đó, Tổ An trầm giọng nói: - Vốn cho rằng ngươi sẽ giải thích vài câu.
- Không có gì phải giải thích, Cao huynh quả thật bị ta lừa gạt, bởi vì ta mà chết.
Bùi Hữu ngẩng đầu lên.
- Việc này là một mình ta gây nên, không quan hệ tới người khác, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được.
Tổ An cười cười:
- Đã hối hận như vậy, vì sao không tự sát?
- Ta... Bùi Hữu đỏ mặt, tựa hồ nói không ra lời.
Tổ An nói:
- Là bởi vì phải chiếu cố thi thể Cao huynh đệ sao? Vành mắt Bùi Hữu đỏ lên, lúc này mới chậm rãi gật đầu, vừa rồi hắn có chút xấu hổ, dù sao người đã chết, giải thích ngược lại lộ ra vẻ dối trá.
- Trước mang ta đi xem thi thể của hắn.
Tổ An âm thầm buông lỏng một hơi, mình quả nhiên không nhìn lầm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận