Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2768: Cởi chuông phải do người buộc chuông

Đặc biệt là vừa nghĩ tới dáng người vô địch của đối phương, hoàn mỹ phù hợp tình nhân trong mộng mà mình tưởng tượng khi còn nhỏ, cho nên nàng do dự chỉ kiên trì một giây đồng hồ, liền quyết định.
Nhìn đối phương lã chã muốn khóc, Tổ An có chút choáng váng, hóa ra loại chuyện này nói không ngược lại sẽ tổn thương nàng? Làm hắn không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Nữ nhân này không khỏi quá bá đạo rồi?
Đang không biết đáp lại ra sao, bỗng nhiên hai chân hơi mát lạnh, quần đã bị nàng cởi ra.
- Cái này không tốt...
Tổ An có lòng cự tuyệt, nhưng thân là nam nhân, cũng rõ ràng cự tuyệt như vậy quá mềm yếu vô lực.
Tiểu Yêu Hậu thì cả kinh, một màn trước mắt thực vượt qua nàng tưởng tượng, trong lúc nhất thời hai gò má đỏ đến sắp nhỏ ra huyết.
Trước kia cảm thấy Yêu Hoàng là nam nhân cường đại nhất trên đời, nhưng giờ phút này nàng rõ ràng, chí ít ở một phương diện khác, lại kém thiếu niên này quá xa...
Trong nháy mắt, thậm chí nàng hoài nghi nam nhân trước mắt này thật là Nhân tộc, mà không phải chủng tộc nào đó trong Yêu tộc chứ?
Tuy xấu hổ, nhưng cuối cùng Tiểu Yêu Hậu vẫn quyết tâm, từ từ cúi đầu, môi son khẽ mở, ngậm lấy đầu khất to lớn kia vào.
Hai mắt Tổ An trợn lên, sau đó thở ra một hơi thật dài. Khách quan mà nói, động tác của Tiểu Yêu Hậu rất không lưu loát, so với Ngọc Yên La, thậm chí Tiểu Thanh trước đó, ở phương diện này kém xa, dù sao đó là thiên phú đặc biệt của Xà tộc.
Nhưng thân phận của Tiểu Yêu Hậu không giống, vừa rồi nàng vì ổn định nhân tâm trong cung, cố ý mặc lễ phục Hoàng Hậu long trọng nhất, toàn thân Phượng Quan Hà Bí, giờ phút này nàng chính là nữ nhân cao quý nhất Yêu tộc.
Loại thị giác và tâm lý trùng kích đặc biệt kia, là người khác khó có thể so sánh.
Ngón tay của Tổ An kìm lòng không được cắm vào trong búi tóc của nàng, nhấn đầu nàng vào sâu thêm, không thể không nói, tóc của Tiểu Yêu Hậu rất bóng loáng.
- Uhm… uhm…
Tiểu Yêu Hậu trợn mắt, gia hỏa này thật độc ác, là muốn làm nàng chết ngộp sao.
...
Lại nói một bên khác, Yến Tuyết Ngân đang ở trong một gian tĩnh thất điều tức, mới vừa cùng Đại Tông Sư đại chiến, khí tức của nàng cũng bốc lên kịch liệt, dù sao cũng là trọng thương mới khỏi.
Đương nhiên đó cũng không phải trọng yếu nhất, chủ yếu là Tổ An liên tục đánh giết mấy Đại Tông Sư, mang đến cho nàng rung động quá lớn, phải biết mấy Đại Tông Sư kia, mỗi một cái đều không kém nàng, kết quả dễ dàng chết ở trong tay Tổ An như vậy.
Đương nhiên bởi vì lúc trước đồng sinh cộng tử, nàng rõ ràng thực lực chân thật của Tổ An không có khoa trương như vậy, nhưng... vẫn quá khoa trương.
Giờ phút này tâm tình của nàng cũng hỗn loạn giống như logic, phải biết có thể tu đến cảnh giới như các nàng, tuyệt đối đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, mỗi người đều có kiêu ngạo của mình, trước khi nhận biết Tổ An, phần kiêu ngạo này của nàng là cực kỳ vững chắc, loại tâm tính này cũng xúc tiến chiến lực của nàng.
Nhưng hôm nay phát sinh đủ loại, triệt để đánh vỡ nát phần kiêu ngạo này của nàng, nàng rõ ràng nếu không thể bình tĩnh tâm tình, từ nay chỉ sợ đạo tâm bất ổn, khó tiến thêm nữa.
Sau đó vội vàng tìm một tĩnh thất cách Tổ An khá xa điều tức, suy nghĩ đoạn thời gian trước ở Bất Tri Chi Địa được mất, đặc biệt là tiêu hóa trùng kích mãnh liệt mà tối nay Tổ An mang đến.
Nghĩ đến Vân Gian Nguyệt cũng thế, lúc đó nàng thấy vẻ mặt Vân Gian Nguyệt nghiêm túc tìm nơi thanh tịnh tu dưỡng, hiển nhiên tình huống cũng giống như mình.
Cũng không biết bao lâu, nàng dần dần ổn định đạo tâm gần như phá nát, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
- Người nào?
Yến Tuyết Ngân mở to mắt, thực ra lấy tu vi Đại Tông Sư của nàng, sớm đã thấy rõ đứng ngoài cửa là một thiếu nữ tinh xảo thướt tha, đối phương ở ngoài cửa băn khoăn thật lâu, nhiều lần giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng tựa hồ đang do dự cái gì, cuối cùng từ bỏ.
Công chúa Tinh Linh tộc Tuyết Nhi.
Trong khoảng thời gian này, nàng đương nhiên biết rõ quan hệ của Tuyết Nhi và Tổ An.
Đồ đệ ngốc kia của mình, tìm nha hoàn xinh đẹp như thế làm gì, chẳng phải là dẫn sói vào nhà?
Nàng thực không hiểu, một nữ tử mỹ mạo không kém Sơ Nhan, nàng làm sao yên tâm thu làm nha hoàn, mắt mù sao?
Sở gia cũng không nên mắt mù chứ, những người ở Minh Nguyệt thành kia cũng không nên mắt mù chứ?
Đây là hình dạng mà một nha hoàn nên có sao?
Nàng không rõ ràng năm đó thời điểm ở Minh Nguyệt thành, trên người Tuyết Nhi có phong ấn của Tinh Linh tộc, phong ấn dung nhan tuyệt thế, đồng thời cũng để cho cảm giác tồn tại của nàng giảm xuống.
Biết rõ đối phương ở ngoài cửa, nàng cũng không gọi ra, luôn cảm thấy hai người gặp nhau có chút xấu hổ, chỉ mong đối phương tự mình rời đi.
Ai biết Tuyết Nhi vẫn gõ cửa, Yến Tuyết Ngân do dự một chút, cuối cùng vẫn biết rõ còn cố hỏi:
- Người nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận