Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1697: Còn biết xấu hổ hay không

Tần Quang Viễn càng nói càng hưng phấn, Tổ An lợi hại, hắn cũng là Bá Nhạc, là hắn ý thức được bài thơ này có thể làm hành khúc, cho nên khen Tổ An cũng chính là gián tiếp khen mình.
Quả nhiên, không ít người cũng nghĩ đến điểm này, ào ào tán thưởng hắn tuệ nhãn biết anh tài.
Mới đầu Sở Ấu Chiêu nghe Tổ An ngủ lại chỗ hoa khôi còn có một loại cảm giác bị lừa gạt, chẳng qua hiện nay nghe hắn vì gia gia làm một bài từ, trợ giúp gia gia Bắc phạt, một bụng oán khí đã sớm tan thành mây khói.
Nghĩ thầm tỷ phu đi thanh lâu quả nhiên không phải vì nữ sắc, ta đã nói rồi, người như tỷ phu làm sao có thể thấp kém như vậy.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến tỷ phu rõ ràng không được người Tần gia chào đón, vẫn còn làm như vậy, chẳng lẽ là vì ta... tỷ tỷ ta?
Nghĩ đến đây, nàng lại nhịn không được cười rộ lên.
Đợi Tần Quang Viễn uống trà thấm cổ họng, Sở Ấu Chiêu vội vàng tiến tới thu lại tờ giấy kia:
- Đại ca, bức chữ này quy ta.
Phốc!
Tần Quang Viễn phun ngụm nước trà ra ngoài, cũng không lo được uống trà, vội vàng cướp về.
- Chớ hồ đồ, nhanh trả đây, phải đưa cho gia gia.
Sở Ấu Chiêu chu miệng:
- Cái này là của tỷ phu ta, cho ta không phải rất bình thường sao, ngươi lại tìm người mô phỏng một bức không được sao?
- Hồ nháo, đưa gia gia đương nhiên phải gửi tư liệu trực tiếp.
Tần Quang Viễn đoạt nhiều lần không đoạt được, chủ yếu là sợ không cẩn thận kéo rách, vội vàng nói.
- Lại nói, cái này cũng không phải Tổ An tự tay viết.
- Nói bậy, đây là từ của hắn, ta đã nghe nói.
Sở Ấu Chiêu không mắc mưu, cảm thấy mình cơ trí như thế, làm sao có thể bị thủ đoạn này lừa gạt.
- Thật không phải hắn viết, không tin chính ngươi nhìn lạc khoản xem.
Tần Quang Viễn nhắc nhở.
Sở Ấu Chiêu sững sờ, vô ý thức mở ra xem, quả nhiên thấy "bằng hữu Cao Anh thay Tổ An viết", nàng không khỏi giận tím mặt:
- Hỗn đản Cao Anh này, từ của tỷ phu ta, hắn lưu tên làm gì, còn biết xấu hổ hay không!
Tần Quang Viễn nhân cơ hội đoạt lại, thấy hoàn hảo không chút tổn hại mới buông lỏng một hơi:
- Họ Cao xác thực không biết xấu hổ...
Hai huynh muội cộng đồng lên án một trận, sau đó Sở Ấu Chiêu lại tìm hắn đòi hỏi, Tần Quang Viễn ngạc nhiên nói:
- A, vừa rồi ta không phải tìm người chép cho ngươi một bức sao?
Sở Ấu Chiêu đỏ mặt:
- Vừa rồi bị nha hoàn sơ ý không cẩn thận làm hư.
Tần Quang Viễn nói:
- Được rồi, ta sẽ bảo người sao chép cho ngươi một bản, lần này cũng đừng làm hư, người khác trong nhà còn xếp hàng chờ đấy.
- Ta biết ta biết.
Sở Ấu Chiêu hưng phấn nhìn thủ hạ cẩn thận chép thơ, yêu thích không buông tay lấy về, sau đó để nha hoàn óng khung đặt ở trong phòng ngủ, mỹ danh nói muốn mỗi ngày nhìn cái này đốc xúc mình.
Dù sao hiện tại nàng ở trong mắt mọi người là nam tử, lại thêm Tần gia thượng võ, cũng không ai cảm thấy không ổn.
Sở Ấu Chiêu vừa nhìn bài từ đại khí bàng bạc, vừa suy nghĩ tìm cơ hội để tỷ phu tự tay viết cho ta một bức, hâm mộ chết những tên kia.
...
- Hắt xì!
Trong Đông Cung, Tổ An xoa xoa cái mũi.
Bích Linh Lung nghi ngờ nói:
- Tổ đại nhân làm sao thế, thân thể không thoải mái?
- Có lẽ do luyện chữ quá lâu.
Tổ An thừa cơ nói, bị Bích Linh Lung lưu lại Đông Cung luyện chữ thật là một ngày bằng một năm.
Bích Linh Lung lo lắng:
- Là ta sơ sẩy, Tổ đại nhân dù sao cũng trọng thương chưa lành, vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều, hôm nay Tổ đại nhân không cần ở lại Đông Cung, trở về tĩnh dưỡng đi.
Dung Mạc bĩu môi, nghĩ thầm gia hỏa này nào có bộ dáng thụ thương, hẳn là đêm qua ở trên giường hoa khôi mệt chết a.
Lại nói Thái Tử Phi ngày bình thường rất thông minh, sao hôm nay nhìn không ra Tổ An thuần túy là muốn trộm lười?
Cảm nhận được Bích Linh Lung ân cần, Tổ An có chút xấu hổ, từ trong ngực lấy ra một vật:
- Vừa rồi ta mấy lần thấy Thái Tử Phi tinh thần không tốt, nơi này có một tấm Tĩnh Tâm Phù, mang ở trên người, mặc kệ là tu hành hay ngủ, đều có trợ giúp dưỡng thần.
- Đa tạ Tổ đại nhân.
Trong lòng Bích Linh Lung vui vẻ, cũng không phải xem trọng bản thân lễ vật, mà là ở tâm ý của đối phương, chứng minh hắn để ý đến mình, mới có thể chú ý tới tinh thần nàng không tốt, muốn giúp nàng giải quyết vấn đề.
Dung Mạc đi qua nhận lấy phù văn, nàng cũng là tu hành giả, tu vi còn không thấp, vừa cầm liền cảm giác được mát lạnh thoải mái, liền chạy về đưa cho Bích Linh Lung:
- Thái Tử Phi, thứ này thật có hiệu quả.
Lúc này nàng nhìn Tổ An cũng thuận mắt chút, dù sao đoạn thời gian này nàng cũng nhìn Bích Linh Lung tinh thần không khỏe, biết nàng vừa vặn cần thứ này.
Bích Linh Lung mỉm cười tiếp nhận, bỗng nhiên đôi mi thanh tú cau lại:
- A, sao tựa hồ có mùi thơm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận