Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2349: Người vô dụng (2)

Tuy thuộc tính này hố cha, nhưng năng lực duy nhất của nó lại rất hữu dụng, chính là khắc chế Hắc Ám, Tử Linh.
Dao Găm Có Độc cắm vào thân thể cũng không có tác dụng, trừ khi đối phương vốn đã chết.
Lại nghĩ tới trước đó Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt nói, như vậy đối phương rốt cuộc là vật gì đã rất rõ ràng.
Cái đèn pin này tổng cộng có ba lần sử dụng, lần thứ nhất ở Minh Nguyệt Học Viện, dùng đối phó tượng binh, lần thứ hai dùng ở trong n Khư bí cảnh, hiện tại là lần cuối cùng.
Quái vật kia kêu rên liên hồi, chật vật né tránh, nhưng ánh sáng kia phảng phất như có ma lực, để nó tập tễnh giống như lão đầu gần đất xa trời.
Mới đầu còn nỗ lực né tránh, đến đằng sau cả người không còn sức, bị ánh sáng bao phủ, không ngừng lăn lộn kêu rên.
Thậm chí ngay cả phi hành cũng không bảo trì được, trực tiếp rơi xuống dưới.
Lúc này mọi người mới chú ý, ao máu trước đó còn cuồn cuộn tràn đầy cả đại điện, bây giờ lại biến mất không thấy gì nữa, lộ ra mặt đất bình thường.
Mọi người giật mình, vội vàng nhìn về phía Tam Tam Hoa, đáng tiếc vị trí cũ đã không thấy bóng dáng của nó.
Mọi người liếc nhìn xung quanh, đáng tiếc nhìn nửa ngày cũng không thấy cái bóng.
Chẳng qua hiện nay nguy hiểm nhất vẫn là quái vật lông đen kia, trước giải quyết nó lại từ từ tìm.
Lúc này quái vật lông đen kia ở dưới ánh sáng bao phủ đã hoàn toàn không thể động, chỉ thống khổ co quắp.
- Mau nhìn, lông trên người nó rơi xuống?
Ngọc Yên La kinh hô, mọi người định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ở dưới ánh sáng chiếu rọi, hắc vụ trên người quái vật dần dần nhạt, lông đen giống như bị thiêu hủy, sau đó lộ ra diện mục thật sự.
- Đó là người?
Yến Tuyết Ngân giật mình.
Tuy đối phương hình người, nhưng toàn thân lông đen, hắc vụ lượn quanh, nhìn giống như Đại Tinh Tinh, không nghĩ tới lại thật là người, hơn nữa loáng thoáng còn có thể nhìn ra khí vũ phi phàm.
- Sao nhìn có chút quen mắt thế nhỉ?
Vân Gian Nguyệt và Yến Tuyết Ngân liếc nhau, chuyện này thực không có đạo lý, phải biết lấy thần thức của Đại Tông Sư, nếu như trước đó gặp qua người này, thì không thể nghĩ không ra mới đúng.
Tổ An cũng không ngờ quái vật này lại là người, bất quá Dao Găm Có Độc chứng minh hắn đã sớm chết, lại thêm trước đó nhiều người chết thảm ở trong tay đối phương, nên lúc này không chút đồng tình thương hại.
- Ta là ai, tại sao ta lại thống khổ như vậy, a...
Lúc này một thanh âm khàn khàn từ trong miệng quái vật kia vang lên.
Tổ An ngạc nhiên, gia hỏa này không phải Tử Linh sao, sao còn có thể nói chuyện.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài truyền đến:
- Vị công tử này, có thể giơ cao đánh khẽ, tha hắn một lần không.
Giọng nói ôn nhuận như ngọc, lại mang theo ý vị mê người.
Chỉ bất quá mọi người không có tâm tình đi thưởng thức thanh âm dễ nghe này, mà tất cả đều rùng mình.
Bởi vì mọi người thấy rõ nữ tử phát ra thanh âm đến cùng là ai, mày như xuân sơn, mặt sáng rực rỡ, tóc mây cao ngất, váy áo bay múa, mặc kệ là lấy tiêu chuẩn thẩm mỹ của Nhân tộc hay Yêu tộc, đều là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng nàng lại giống người trong ngọc quan như đúc.
Mọi người rốt cuộc biết Tam Tam Hoa biến mất là đi nơi nào.
- Trên đời này thật có Bất Tử Dược?
Vân Gian Nguyệt và Yến Tuyết Ngân thất thần.
Tổ An tê cả da đầu:
- Ngươi là người hay quỷ?
Muốn dùng Đèn Pin Thần Kỳ chiếu đối phương, nhưng lại lo lắng quái vật lông đen kia thừa cơ đào thoát.
Nữ tử thăm thẳm thở dài:
- Vốn nên chết, nhưng phu quân cứu sống ta, đáng tiếc hắn lại thành người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nghe nàng nói, mọi người cũng không ngoài ý muốn nàng đã lấy chồng, dù sao trước đó ở trong quan tài nhìn thấy nàng búi tóc, kia là trang điểm của phụ nữ đã kết hôn.
Còn phu quân trong miệng nàng, ánh mắt mọi người nhìn về phía quái vật lông đen... đương nhiên, hiện tại lông đen trên người hắn đã ít đi rất nhiều, loáng thoáng nhìn ra là một nam tử anh tuấn uy vũ, chỉ bất quá tựa hồ quanh năm không thấy ánh mặt trời, sắc mặt trắng xám như cương thi.
Tổ An còn chưa trả lời, nữ tử xinh đẹp đã rơi xuống bên người quái vật lông đen, dùng thân thể giúp hắn ngăn ánh sáng của đèn pin, quái vật lông đen kia bớt thống khổ một chút.
Nữ tử ôm đối phương vào trong ngực, trong mắt đầy vẻ đau thương.
Thấy đèn pin chiếu ở trên người nàng, nàng không có chút phản ứng, Tổ An biết nàng không phải tử linh, do dự một chút, cuối cùng dời đèn pin qua một chút.
Đương nhiên hắn không mức ngốc đến mức tắt đèn pin, dù sao chỉ có một cơ hội sử dụng cuối cùng, qua một lúc nó sẽ tự động tắt, đương nhiên phải lợi dụng khoảng thời gian sau cùng này, miễn cho quái vật lông đen kia đột nhiên ra tay.
- Đa tạ công tử!
Nữ tử thấy thế thì thi lễ, trong ánh mắt đầy vẻ cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận