Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4173: Bạn cũ

Chương 4173: Bạn cũChương 4173: Bạn cũ
Nàng cảm giác được đầu lưỡi của Tổ An nhẹ nhàng liếm láp môi, quét ngang qua hàm răng, sau đó tiến vào miệng, trêu đùa lấy cái lưỡi thơm tho kia.
Tổ An tham lam mút lấy hương tân ngọc dịch của Sở Sơ Nhan, tay ở trên mông tăng thêm lực đạo, bắt đầu luông vào trong váy lục lọi. Đầu lưỡi ngọt ngào của Sở Sơ Nhan chậm rãi đáp lại nhiệt tình của Tổ An, tuy hơi ngượng ngùng một chút, dù sao tính cách của nàng vốn như thế, làm cho Tổ An cảm giác hưng phấn, nghĩ thầm:
- Đã thích còn ngại, nữ nhần đầu là một cái tính tình.
- Ấn...
Sở Sơ Nhan rên rỉ, nàng dần dần thích loại cảm giác này, cái lưỡi thơm tho phụ họa Tổ An xâm nhập, thậm chí chủ động phóng ra theo đuổi.
Đôi tay nhỏ bé chẳng biết lúc nào trèo lên bả vai Tổ An, nhẹ nhàng lục lọi, thẳng đến thở không nổi, nàng mới từ trong miệng hắn lui về, thở phì phò, khuôn mặt kiều diễm không thôi.
- Chàng thật đáng ghét.
Sở Sơ Nhan tựa đầu vào trong ngực hắn, thân thể nóng rực, gò má đỏ ửng, tăng thêm phong tư vũ mị, mái tóc như tơ, làn da trắng hồng, càng lộ vẻ thanh lệ thoát tục, khiến nàng mê người hơn.
- Sơ Nhan, đã là lão phu thê, còn thẹn thùng cái gì?
- Cái gì lão phu thê, chúng ta ly hôn rồi.
- Hừ, còn dám mạnh miệng... Sở Sơ Nhan thẹn thùng nhắm đôi mắt lại, hơi nâng cằm, bộ dáng mặc quân ngắt lấy kia, cho dù là cao tăng đắc đạo cũng sẽ khởi động phàm tâm. Chụt chụt... Tổ An quấy phá bừa bãi ở trong miệng Sở Sơ Nhan, đuổi theo cái lưỡi thơm tho kia, hương vị mất hồn mê người này, rất dễ làm cho người ta trầm luân và lạc lối. - A Tổ...
Ở dưới Tổ An vuốt ve, Sở Sơ Nhan dần dần chìm đắm trong khoái cảm.
Lúc này tay Tổ An đã chui vào trong khe mông của Sở Sơ Nhan, ngón giữa kích thích khu vực thần bí nóng ấm. Toàn thân Sở Sơ Nhan run lên, đôi mắt đẹp cau lại, nhịn không được rên rỉ, duyên dáng gọi to:
- Không được, không nên đụng nơi đó, thật khó chịu... hơ...
Tổ An nâng gò má của Sở Sơ Nhan, vuốt gương mặt nàng, thâm tình nói:
- Sơ Nhan, ta yêu nàng.
Tổ An hôn lên cái cổ trắng ngọc, tay không ngừng vuốt lưng ong, mông tròn...
- Nha...
Sở Sơ Nhan phát ra tiếng ngâm khẽ, trán hơi ngửa ra sau. Cũng không biết qua bao lâu, Sở Sơ Nhan nằm ở trong ngực Tổ An, thân thể thỉnh thoảng run rẩy, trên mặt còn có thể nhìn thấy ửng đỏ sau khi “giao phong” kịch liệt. Gương mặt nàng dán ở trong lồng ngực Tổ An, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng, nội tâm ngọt ngào cùng thỏa mãn, vốn cho rằng sẽ một người cô đơn ở dưới Nại Hà Kiều vô số năm tháng, ai nghĩ tới còn có thể hạnh phúc như thế...
Hai người cùng một chỗ cũng không biết bao lâu, phảng phất như có tình thoại nói không hết, bất quá bỗng nhiên Sở Sơ Nhan nghĩ đến cái gì, vội vàng nhắc nhở:
- A Tổ, thân thể ngươi còn ở bên ngoài, mau trở về đi, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mặc dù bây giờ đối phương là U Minh Đại Đế, chết cũng có thể tiếp tục sinh hoạt ở chỗ này, nhưng nàng cuối cùng vẫn hy vọng người yêu bình an, một mực sống thật tốt. Tổ An cũng rõ ràng thân thể mình ở bên ngoài xác thực có tai hoạ ngầm, hơn nữa còn sẽ mang đến nguy hiểm cho Thương Lưu Ngư, vừa được U Minh Sinh Tử Đại Điển, lại gặp Sơ Nhan, cũng đừng vui quá hóa buồn.
Nghĩ tới đây hắn cũng không chậm trễ, mặc y phục sau đó cáo biệt Sở Sơ Nhan:
- Vậy ta đi trước, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta làm xong lại tới tìm ngươi.
Mặc dù là hình thái vong hồn, nhưng y phục không khác người bình thường quá nhiều.
Toàn bộ U Minh Địa Phủ nhiều vong hồn như vậy, mọi người đều phải mặc quần áo. - Không vội.
Sở Sơ Nhan ôn nhu giúp hắn chỉnh lý y phục.
- Về sau mỗi tháng đến thăm ta một lần là được, Tịnh Thế Băng Liên Y Cảnh hết sức đặc thù, ta cần trường kỳ ngủ say đến giúp đỡ khôi phục, lần này nếu không phải vì tranh đoạt quyền hành U Minh Địa Phủ xuất hiện ở trên không trung, chỉ sợ ta cũng sẽ không tỉnh.
Sau đó khóe môi nàng hiện lên nụ cười ngọt ngào:
- Cũng may là tỉnh, mới có thể gặp lại ngươi. Tổ An nhìn đài sen thân người hai dưới, Tịnh Thế Băng Liên xác thực bất phàm, chỉ một tia ý cảnh đã lợi hại như thế, nếu bản thể mà nói...
Có điều hắn không triệt để yên tâm, suy nghĩ một chút lại ở trong Vong Xuyên thiết lập cấm chế, để Vong Xuyên Thủy ở xung quanh chảy qua hai bên, đồng thời để những quỷ nước kia không cách nào đến quấy rối.
Trước đó Tổ An là Vong Xuyên Độ Chu Giả, đã có thể khống chế Vong Xuyên Thủy, huống chi bây giờ thành U Minh Đại Đế. Đồng thời ở phụ cận thiết lập xuống không ít cấm chế phòng ngự, bảo hộ Sở Sơ Nhan an toàn.
Thực ra hắn không làm những thứ này cũng không thành vấn đề, dù sao Vong Xuyên chính là phòng ngự tốt nhất trên đời, toàn bộ cơ cấu trong U Minh Địa Phủ, đầu cách Vong Xuyên rất xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận