Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4232: Ta giúp ngươi trút giận

Chương 4232: Ta giúp ngươi trút giậnChương 4232: Ta giúp ngươi trút giận
Ngô Vương bất mãn nhìn Xương Phúc, thầm nghĩ những binh lính này càn quấy quả nhiên không có ánh mắt, nữ nhân này là của bản Vương, đến phiên các ngươi sao?
Khương La Phu còn chưa kịp phát tác đã nghe nói như thế, cả người nhất thời rơi vào tuyệt vọng.
Nàng biết chiêu này độc ác, đẩy nàng lên lửa nướng, để nội bộ Khương gia phân liệt. Quả nhiên, Bát thúc kia kêu to lên:
- La Phu, ngươi đừng chống cự, chẳng lẽ ngươi muốn hại chết mọi người chúng ta mới cam tâm?
Có hắn dẫn đầu, không ít người Khương gia lo lắng bị liên lụy, vội vàng mở miệng thuyết phục nàng.
Khương La Phu cắn môi, sắp chảy ra máu.
Nội tâm nàng rét lạnh, ngày thường cha con bọn họ đối đã những người này rất tốt, kết quả đại nạn lâm đầu, cả đám đều như thế.
Thế nhưng nàng cũng rõ ràng, chuyện này trách không được bọn họ.
- Còn không đầu hàng? Xem ra Khương tiểu thư là cảm thấy ta không dám giết người.
Ngô Vương hừ lạnh, ra hiệu cho thủ hạ.
Xương Phúc thấy thế hiểu ý, vung đao chém một người, là người vừa rồi không mở miệng cầu xin tha thứ, giết người như vậy chắc hẳn càng làm Khương La Phu khó chịu. ĐinhI
Một đạo hào quang màu tím bắn nhanh đến, đánh bay đao trong tay Xương Phúc.
- Dừng tay! Cùng lúc đó, một tiếng quát truyền đến.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc cưỡi hồng mã chạy đến, khuôn mặt như vẽ, mũi ngọc tinh xảo, môi son, làn da trắng nõn, phảng phất như tiên tử từ trong tranh đi ra.
Không ít người nhận ra đối phương, Ngô Vương Phi Vân Vũ Tình!
Nàng và Ngô Vương đứng chung một chõỗ, quả nhiên như thần tiên quyến lữ. Xương Phúc vốn bị ngăn cản, đang muốn chửi ầm lên, bất quá sau khi thấy rõ người tới, vẻ dữ tợn trên mặt hóa thành nụ cười...
Vương phi thật đẹp, tương đương họ Khương kia, nếu để cho ta thoải mái một chút, làm quỷ cũng đáng...
Thấy thê tử đến, Ngô Vương hơi cau mày:
- Sao ngươi tới đây?
- Vương gia có thể tới, ta không thể đến sao?
Vân Vũ Tình cười nhạt.
Không ít người kinh ngạc, sao nghe giọng điệu này, tựa hồ có chút không hợp. Ngô Vương không vui nói:
- Ta đang làm chính sự, đợi lát nữa lại tâm sự với ngươi. Vân Vũ Tình liếc nhìn toàn trường, ánh mắt dừng ở trên người Khương La Phu lầu nhất, trong mắt có chút kinh diễm, nghĩ thầm nguyên lai tất chân mê người như thế, trở về ta cũng làm một bộ mặc thử.
Nghe Ngô Vương nói, nàng tập trung ý chí đáp:
- Khương đại nhân có hiền danh, hơn nữa thế nhân đều biết cương trực công chính, không nên làm Khương gia máu chảy thành sông.
Ngô Vương hừ lạnh:
- Bọn họ dính líu phản loạn, lại công nhiên phản kháng bản Vương truy nã, càng ngồi vững lòng lang dạ thú, cũng không trách được bản Vương hạ nặng tay.
Vân Vũ Tình nhíu mày:
- Bây giờ người nhà họ Khương đã đầu hàng, sao có thể giết hại những người tay không tấc sắt kia?
Khương La Phu cảm kích liếc nhìn nàng, nàng quả thật bị Ngô Vương bức ép, phản kháng sẽ hại chết tộc nhân, không phản kháng, lại không cam lòng, bây giờ Ngô Vương Phi đến giúp đỡ nói chuyện, tính mạng tộc nhân xác suất lớn sẽ được bảo vệ.
Ngô Vương nhíu mày:
- Nếu nàng đầu hàng mà nói, ta sẽ không giết người Khương gia, chỉ nhìn những người này ở trong nội tâm nàng có bao nhiêu phần lượng.
Nghe hắn nói, không ít người Khương phủ vội vàng khuyên Khương La Phu, sợ nàng xúc động.
Thời điểm Khương La Phu xoắn xuýt, Vân Vũ Tình mở miệng nói:
- Khương tiểu thư, ngươi ta đều là nữ tử, ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đầu hàng, ta có thể cam đoan an toàn của ngươi.
Khương La Phu nhìn nàng:
- Ta có thể tin ngươi?
Nàng rất rõ ràng ánh mắt của Ngô Vương và đám người Xương Phúc nhìn nàng tràn ngập bao nhiêu dục vọng, biết sau khi đầu hàng, kết cục sẽ bi thảm như thế nào.
Vân Vũ Tình gật đầu: - Tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Sau đó bí mật truyền âm:
- Ta là bằng hữu của Tế Tửu. Khương La Phu giật mình, nàng là bằng hữu của Tổ An? Hai người đến cùng quan hệ thế nào?
Chỉ bất quá bây giờ không có thời gian nghĩ cái này, nàng thở dài một hơi, ném thước trong tay đi.
Vừa rồi Ngô Vương cầm tánh mạng người nhà họ Khương uy hiếp nàng, nàng đã không có đường lui, bây giờ Ngô Vương Phi tốt xấu cho nàng một lựa chọn.
Thị nữ của Vân Vũ Tình đi qua điểm huyệt đạo của Khương La Phu, đang muốn đưa nàng đến bên người Vương phi, ai biết Ngô Vương cản ở giữa:
- Trước tiên giao nàng cho ta đi.
Khương La Phu nghe vậy không khỏi biến sắc.
Những thị nữ kia nhất thời khó xử, nhìn về phía Vân Vũ Tình.
Vân Vũ Tình sâm mặt lại:
- Vương gia, vừa rồi ta đáp ứng sẽ bảo vệ an nguy của nàng.
Ngô Vương từ tốn nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản Vương sẽ thầm kín dụng hình với nàng? Khương gia dính líu mưu phản, người này lại là nhân vật trọng yếu trong Khương phủ, đương nhiên cần phải áp giải vào thiên lao.
Vân Vũ Tình trầm giọng nói:
- Đã như vậy, ta đi theo nàng. Khương La Phu vốn lo lắng mình có phải bị nàng lừa gạt hay không, nghe nói như thế mới thoáng yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận