Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1458: Linh hồn vặn vẹo

Bọn họ cùng mẹ sinh ra, tuy thường xuyên tranh chấp, nhưng cũng tính tâm ý tương thông, liên thủ có thể phát huy ra hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.
- Vậy lại thêm ta thì sao?
Đúng lúc này, lại một thanh âm truyền đến.
Thân hình huynh đệ Cố thị run lên, không dám tin xoay người lại nhìn người kia:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này.
Người này khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị, tóc chải chỉnh tề, không phải Liễu gia Cao Anh thì là ai.
- Ta cần phải bị mê choáng đúng không?
Cao Anh cười lạnh.
- Thời điểm Tổ An bị buộc đi, ta vẫn không cảm giác được có vấn đề gì, thế nhưng thẳng đến Bùi Hữu cũng bị bức đi, ta cảm thấy có chút kỳ quặc. Đáng tiếc lúc đó ta nhìn ai cũng có hiềm nghi, cho nên không lộ ra. Len lén quan sát, rốt cục bắt được cái đuôi của các ngươi, đáng tiếc ta không dám đề tỉnh người khác, bằng không hiện tại không chỉ một mình ta ở chỗ này.
Sắc mặt Cố Hành biến ảo, hai huynh đệ quá sắc dục hun tâm, vốn nên đi giải quyết những người khác trước, kết quả cho rằng bọn họ bị mê đảo, nên không nhịn được đến tìm Linh Lung.
Lại không nghĩ đến, Cao Anh ngày thường tâm tư cẩn thận, hơn nữa làm người ổn trọng, khẳng định sẽ có hoài nghi.
Cố Hành hừ một tiếng:
- Ngươi không khỏi quá tự tin, nếu cao thủ các nhà ở chỗ này, chúng ta sẽ thúc thủ chịu trói, đáng tiếc ngươi quá cẩn thận, bây giờ chỉ có một người, dù lại thêm Bùi Hữu, huynh đệ chúng ta liên thủ cũng không sợ.
- Một mình ta là đủ!
Cao Anh vừa dứt lời, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, thân ảnh biến mất tại nguyên chỗ.
Huynh đệ Cố thị giật mình, bản năng lấy ra vũ khí chặn lại.
Một tiếng vang giòn, đao kiếm ma sát ra tia lửa, thân hình hai người lắc lắc, bất quá vẫn ngăn được một chiêu này.
Cao Anh hơi kinh ngạc:
- Không nghĩ tới hai ngươi cũng giấu diếm tu vi.
Cố Hành lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng chỉ có những đệ tử thế gia nhất lưu như các ngươi biết cố gắng, những gia tộc nhị lưu chúng ta chỉ có thể càng thêm nỗ lực, mới có thể đuổi theo các ngươi.
Bích Linh Lung lạnh lùng nói:
- Đừng làm nhục hai chữ nỗ lực, loại tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ như các ngươi, càng nỗ lực sẽ nguy hại xã hội càng lớn.
Bị người yêu quở trách như vậy, Cố Hành vò đã mẻ không sợ rơi:
- Chính nghĩa và tà ác người nào định nghĩa? Vì cái gì chúng ta nỗ lực thành nguy hại xã hội? Trong mắt của ta, bất quá là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, chờ chúng ta phụ tá Tề Vương trèo lên hoàng vị, chúng ta chính là công thần, chúng ta làm bất cứ chuyện gì, quan phương đều sẽ coi là chính nghĩa...
- Ồn ào!
Cao Anh không có thời gian nghe hắn tranh luận, trường kiếm trong tay đâm qua.
Cố Hành sớm chăm chú phòng bị, thấy thế nâng đao nghênh đón, Cố Hành cũng tâm hữu linh tê phản kích.
Bùi Hữu cũng động, dù Cao Anh một bộ ngưu bức hống hống, nhưng hắn không có khả năng thật để đối phương một đối hai, vạn nhất xảy ra sơ xuất, tình thế tốt sẽ biến thành bất lợi.
Bốn người rất nhanh chiến thành một đoàn, tu vi của Cao Anh cao hơn huynh đệ Cố thị, nhưng huynh đệ Cố thị thắng ở phối hợp ăn ý, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Bất quá cách một hồi, Bùi Hữu hừ lạnh, hiển nhiên không muốn giấu dốt, trong tay kiếm mang đại thịnh.
Cơ hồ là trong nháy mắt, trên người huynh đệ Cố thị thêm ra rất nhiều vết thương, tuy không nghiêm trọng, nhưng hai người bại cục đã định.
- Đi mau!
Cố Hành vội vàng nói, đồng thời nỗ lực xông ra ngoài, dưới tay bọn họ còn có chút tâm phúc, mà các võ sĩ trung với Thái Tử đã bị mê choáng, nếu những tâm phúc kia gia nhập, bọn họ có thể thay đổi tình thế.
Cao Anh hiển nhiên khám phá ra dụng ý của bọn họ:
- Muốn đi!
Thân hình lóe lên đã cắt đứt đường lui, kiếm trong tay lấp lóe, phảng phất như chờ bọn họ tự mình đụng vào.
Nhưng lúc này, dị biến xuất hiện, một bàn tay bỗng nhiên bay đến, vô thanh vô tức đặt lên lưng Cao Anh.
Cao Anh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng xám, cả người giống như bao cát nặng nề ngã xuống đất.
Hắn nỗ lực đứng dậy, đáng tiếc bò mấy lần, cuối cùng đều thất bại.
Trong lòng Bùi Hữu báo động, vội vàng bay ngược về sau, đáng tiếc vẫn trễ một bước, một bóng đen như điện chớp, tốc độ nhanh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Bàn tay trực tiếp đánh tới, Bùi Hữu vội vàng sử dụng kiếm thuật mạnh nhất phòng ngự, trước người ngăn cản kín không kẽ hở, chỉ cần cho hắn thời gian thở dốc, hắn có cơ hội kéo dài khoảng cách, sau đó lại liên hợp Thái Tử Phi chậm rãi du đấu.
Đáng tiếc bàn tay của đối phương dễ như trở bàn tay đột phá mạng lưới phòng ngự của hắn, một tiếng vang giòn, bội kiếm trong tay Bùi Hữu gãy lìa.
Sau đó hai bàn tay kia nhẹ nhàng đặt ở trước ngực hắn, lồng ngực của Bùi Hữu rõ ràng lún xuống vài tấc, nằm trên mặt đất miệng phun bọt máu, không biết còn có thể giữ được tánh mạng hay không.
Bên Thái Tử Phi vốn chiếm hết ưu thế, ai biết nháy mắt tình thế đã nghịch chuyển.
Lúc này Bích Linh Lung mới nhìn rõ diện mạo của đối phương, chỉ thấy hắn tướng mạo thường thường, người mặc y phục võ sĩ của Bích gia.
Thế nhưng ai cũng không dám khinh thị hắn, bởi vì khí tức trên người còn có uy áp khiếp người kia, tất cả đều biểu hiện hắn là cao thủ vượt xa mọi người.
- Bát phẩm đỉnh phong!
Cao Anh nhất thời tuyệt vọng.
- Ngươi đến cùng là ai?
Bích Linh Lung mặt trầm như nước, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, người này hiển nhiên không phải võ sĩ Bích gia.
Cao Anh và Bùi Hữu cũng gắt gao nhìn chằm chằm, chết cũng muốn chết rõ ràng.
Người kia cười ha ha, thuận thế kéo xuống mặt nạ trên mặt:
- Quả nhiên không hổ là Thái Tử Phi, đến loại cấp độ này còn trấn định như vậy.
- Thạch Thống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận