Lục Địa Kiện Tiên

Chương 832: Xem nhẹ chi tiết

Chương 832: Bỏ qua chi tiết
Động tĩnh ở vườn thuốc đã thu hút không ít người của Chân Ma tộc, Đại trưởng lão vội vàng chạy tới giải thích với bọn họ chuyện vừa xảy ra.
Không ít Chân Ma đều kinh ngạc thốt lên, thầm nghĩ quá mạo hiểm.
Hơn nữa sao lần này công tử đột nhiên lại dũng mãnh như vậy?
Trước kia không phải đều đưa thị nữ cho Bì tổng quản để thay người hay sao?
Bất quá khi ánh mắt họ chạm đến Khương La Phu và Kỷ Tiểu Hi, từng người nhất thời lộ ra vẻ mặt không tệ...
Một người thì thành thục, lãnh diễm, đặc biệt là loại khí chất rõ ràng đã là nữ nô nhưng lại không chịu thua, cao ngạo kia thật sự rất có lực hút, còn có đôi tất đen cùng đôi chân dài kia cũng thật mê người, dường như biết phát sáng.
Tiểu cô nương bên cạnh cũng là ta thấy mà yêu, khiến người ta nhịn không được dâng lên một cỗ ý muốn bảo hộ.
Nàng mặc đồ trắng, đem vẻ thanh xuân, mềm mại bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, hai nàng một đen một trắng, quả nhiên là hai loại hoàn toàn khác biệt, nhưng lại bổ sung cho nhau, càng thêm rực rỡ.
Khó trách lần này Đa Nạp Nhĩ sống c·h·ế·t cũng không cho, nếu là ta thì ta cũng không cho.
Cảm nhận được ánh mắt ăn dưa cuồng nhiệt của chúng ma, Kỷ Tiểu Hi đỏ mặt cúi đầu, hận không thể có một cái lỗ để chui vào.
Ngay cả Khương La Phu cũng có chút không được tự nhiên, không dám nhìn ánh mắt của chúng ma.
Tổ An đi tới bên cạnh các nàng: "Vừa rồi không có bị thương chứ?"
Kỷ Tiểu Hi nói: "Vừa rồi may mà có dì nhỏ bảo vệ ta, ngươi lại tới kịp thời, ta không bị thương chút nào, chỉ không biết dì nhỏ..."
"Ta cũng không bị thương." Khương La Phu nói.
"Còn nói không bị thương, nơi này đều đổ máu." Tổ An kéo cánh tay nàng, tức giận nói.
Vừa rồi những thị vệ kia không phải là hạng xoàng, Khương La Phu ở trong vòng vây công của nhiều thị vệ như vậy, rất khó làm đến việc không bị thương chút nào.
"Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại." Cảm nhận được ngón tay đối phương tiếp xúc trên da thịt ở vết thương, Khương La Phu cảm thấy nhịp tim mình đập đều nhanh hơn mấy phần, sợ vết thương lại rỉ máu.
Kỷ Tiểu Hi kinh hô một tiếng, vội vàng từ trong ngực móc ra thuốc trị thương, cùng Tổ An băng bó vết thương.
"Thật sự không có gì..." Khương La Phu phản bác với ngữ khí càng ngày càng nhỏ, nhìn Tổ An lúc băng bó hết sức chuyên chú, nhìn sườn mặt tuấn lãng của hắn, trên khuôn mặt lãnh diễm của nàng dần dần hiện lên một tầng son phấn.
Sau khi băng bó vết thương cho nàng xong, Tổ An cáo từ Đại trưởng lão, Đại trưởng lão cũng cảm thấy hai nữ nhân này thật xinh đẹp, nếu tiếp tục ở lại đây, khó đảm bảo không biết lại dẫn tới phong ba, vội vàng để hắn đi về nghỉ ngơi.
Thậm chí còn huýt sáo, gọi tới một con cự ưng làm tọa kỵ đưa bọn hắn đi.
Ba người ngồi trên lưng cự ưng, Kỷ Tiểu Hi không khỏi có chút mới lạ: "Yêu thú của thế giới này đều to lớn hơn thế giới của chúng ta rất nhiều, cũng không biết bọn họ huấn luyện như thế nào, mà chúng lại nghe lời như vậy."
"Nếu Tiểu Hi thích, sau này ta sẽ bắt một con cho ngươi làm thú cưỡi." Tổ An cưng chiều nhìn nàng, loại thiếu nữ nhu thuận này rất khó làm người khác không thích.
"Cảm ơn Tổ ca ca." Kỷ Tiểu Hi nhịn không được ôm lấy cánh tay hắn, hai mắt cười đến cong như vành trăng khuyết.
"Chỉ tặng cho Tiểu Hi, vậy còn ta?" Khương La Phu vừa nói xong có chút hối hận, sao lại cảm thấy giống như đang làm nũng.
Tổ An ngẩn ra: "Nếu hiệu trưởng tỷ tỷ muốn, ta cầu còn không được."
Khương La Phu hơi đỏ mặt, lời này nghe sao là lạ, bất quá ánh mắt đối phương thanh tịnh, hiển nhiên là mình hiểu lầm.
Ai nha, dạo gần đây làm sao vậy.
Lúc này Kỷ Tiểu Hi lại nhịn không được lầu bầu nói: "Tổ ca ca, ngươi đừng gọi dì nhỏ là tỷ tỷ nữa, như vậy sau này ta chẳng phải là muốn gọi ngươi là thúc thúc sao?"
Tổ An còn chưa kịp trả lời, Khương La Phu đã giành nói trước: "Chúng ta ai theo vai vế người nấy, không cần ngươi lo."
Không biết vì sao, nàng cũng không muốn Tổ An giống như Tiểu Hi, coi nàng là trưởng bối mà đối đãi.
"Được, ai theo vai nấy," Trên mặt Tổ An lộ ý cười, "Đúng rồi, trước đó các ngươi tìm dược liệu như thế nào?"
"Thu hoạch không ít, vườn thuốc của Chân Ma tộc có rất nhiều dược liệu cao cấp." Kỷ Tiểu Hi từ trong ngực lấy ra vài cọng dược thảo, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, "Chờ ta bỏ chút thời gian nghiên cứu dược tính của chúng, hẳn là có thể phối trí ra độc dược tương ứng."
Tổ An không khỏi xoa đầu nàng: "Đừng làm bản thân mệt mỏi."
Kỷ Tiểu Hi khẽ lắc đầu: "Tổ ca ca, ngươi đã mấy ngày không ngủ, so với ngươi, chút mệt mỏi này của ta có đáng là gì."
Tổ An khẽ giật mình, lúc này mới nhớ ra từ khi được truyền tống đến thế giới yêu ma, bản thân mình còn chưa được ngủ.
Có điều hắn cũng không có thời gian để ngủ, đủ loại sự tình ùn ùn kéo đến, cả đám người tùy thời đều ở ranh giới giữa sự sống và cái c·h·ế·t, hắn không dám có nửa phần lười biếng.
"Hay là ngươi tranh thủ ngủ một chút đi, về đến nơi còn một đoạn đường." Khương La Phu đề nghị.
Vườn thuốc của Chân Ma ám địa cách động phủ của Đa Nạp Nhĩ còn một khoảng cách.
"Cũng tốt." Tổ An không có cự tuyệt, tuy rằng với tu vi hiện tại của hắn, không ngủ cũng không sao cả, nhưng bao năm nay ngủ đã thành bản năng.
Hắn xác thực cần nghỉ ngơi một chút, thanh tỉnh lại suy nghĩ, xem gần đây có bỏ sót chi tiết gì không.
Hắn dứt khoát không có tĩnh tọa, mà trực tiếp nằm xuống lưng chim ưng, áp dụng tư thế ngủ nguyên thủy nhất để thả lỏng toàn thân, cơ hồ là trong nháy mắt tiến vào mộng đẹp.
"Tổ ca ca thật sự mệt mỏi rồi," Nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, Kỷ Tiểu Hi không khỏi có chút đau lòng, "Không có gối, hắn ngủ như vậy cổ có khó chịu hay không."
Khương La Phu nhịn không được cười nói: "Với tu vi của Tổ ca ca, đừng nói không có gối, cho dù có ở nơi ác liệt hơn nữa thì ngủ cũng không thành vấn đề."
Tuy nói như vậy, nhưng nhìn tư thế ngủ của hắn, nàng do dự một chút, vẫn là nhẹ nhàng đỡ đầu hắn dậy, đặt ở trên đùi mình, dùng đùi mình làm gối cho hắn.
Thấy cảnh này Kỷ Tiểu Hi nhất thời kinh ngạc đến ngây người: "Dì nhỏ, ngươi..."
Phải biết lúc trước khi dì nhỏ vừa tới Minh Nguyệt thành, bởi vì mặc bộ đồ khêu gợi, không biết bao nhiêu kẻ háo sắc bị đôi tất đen cùng cặp đùi đẹp của nàng hấp dẫn, bởi vì nàng có tính tình phóng khoáng, không ít người trêu ghẹo nàng, thậm chí còn có người thuận thế sờ chân nàng.
Chỉ có điều những người này đều không ngoại lệ, không những không thành công, ngược lại còn bị bẻ gãy tay chân, chịu đến đau đớn thê thảm.
Lúc đó thế giới ngầm ở Minh Nguyệt thành còn mở sòng cá cược, xem ai có thể sờ được chân dì nhỏ trước, từ 100 ngàn lượng bạc trắng ban đầu, tăng lên đến gần 1 triệu lượng.
Thậm chí không ít người còn muốn thông qua nàng để tiếp cận dì nhỏ, chỉ có điều dì nhỏ luôn giữ bộ dáng người lạ chớ lại gần, bao năm qua, không có một ai có thể tiếp cận nàng.
Có người còn bắt đầu hoài nghi, có thể hay không nàng căn bản không thích nam nhân.
Bởi vì quá rõ quá khứ của dì nhỏ, cho nên bây giờ thấy nàng chủ động để nam tử gối đầu lên đùi mình, Kỷ Tiểu Hi mới kinh ngạc như vậy.
Khương La Phu đặt ngón tay dọc bên môi: "Để hắn ngủ ngon một chút."
Thấy nàng thần sắc như thường, Kỷ Tiểu Hi cũng không nghĩ nhiều, ngược lại có chút hâm mộ, chân dì nhỏ đầy đặn hơn mình nhiều, nếu để chân ta cho Tổ ca ca làm gối, sợ sẽ cấn hắn.
Cự ưng bay rất nhanh, tuy rằng vườn thuốc cách động phủ rất xa, nhưng không bao lâu đã đến nơi.
Cảm giác được cự ưng hạ xuống, Tổ An dần dần tỉnh lại.
Tuy thời gian ngủ rất ngắn, nhưng toàn bộ đại não dường như được khởi động lại, những thông tin hỗn loạn, dư thừa trước đó đều được thanh lý, hắn chợt nhớ tới trước đó xác thực đã bỏ qua một chi tiết, nếu đúng như mình suy đoán, vậy thì phiền phức rồi.
Đang lúc trầm tư, bên cạnh truyền đến giọng nói có chút hờn dỗi của Khương La Phu: "Ngươi còn định nằm tới khi nào."
Lúc này hắn mới hoàn hồn, phát hiện mình đang nằm trên đùi Khương La Phu, trên mặt mỹ nhân hiệu trưởng dài có một vệt đỏ ửng, so với vẻ lãnh diễm thường ngày, lại có thêm một nét phong tình khó tả.
Khương La Phu thực ra không ngại hắn tiếp tục gối lên, chỉ có điều hiện tại đã tới động phủ, lát nữa những nữ nhân kia mà thấy cảnh này, nàng thật không biết giải thích thế nào.
Vạn nhất bị các nàng hiểu lầm thành cố ý câu dẫn Tổ An thì không hay.
"Không có ý tứ." Tổ An vội vàng đứng dậy bồi tội, thực ra vừa rồi mơ mơ màng màng, hắn quả thực cảm nhận được một nơi mềm mại lại có độ đàn hồi, chỉ có điều khi đó đang ở trạng thái an toàn, bên cạnh lại là hai hồng nhan tri kỷ đáng tin, hắn cũng không tỉnh lại, mà tranh thủ lúc ngủ say để chỉnh lý các chi tiết, phỏng đoán loại khả năng mà mình đang lo lắng.
Lúc đứng dậy hắn nhịn không được nhìn đùi Khương La Phu, đúng là chiếc gối êm ái nhất mà mình từng ngủ, đáng tiếc vừa rồi như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, còn chưa kịp cảm nhận các loại tư vị.
Đúng lúc này, chư nữ đã nghe tin đi ra, Bùi Miên Mạn nhịn không được nghi ngờ nhìn Khương La Phu: "A, Khương tỷ tỷ, sao mặt tỷ lại đỏ như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận