Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2622: Đồ đằng (2)

Mấy người chú ý tới pho tượng kia không có dữ tợn như trong tưởng tượng, ngược lại bộ dạng nhiều mấy phần... mấy phần từ ái.
Gặp quỷ, mấy người thực không cách nào liên hệ Tu Xà hung hãn với từ ái.
Lúc này Ngọc Yên La nhìn pho tượng kia nói:
- Là ngươi đang kêu gọi ta?
Ánh mắt pho tượng kia bỗng nhiên nháy một cái, một hư ảnh đại xà từ trong pho tượng bơi ra!
Bất quá lúc này hình thể của nó không lớn lắm, chỉ tương đương mãng xà kiếp trước.
Trong lòng Tổ An run lên, vội vàng bảo hộ ở trước người Ngọc Yên La, sợ nàng bị tổn thương gì.
Ngọc Yên La nhẹ nhàng vỗ tay hắn, ra hiệu hắn không cần phải lo lắng.
- Ngươi là hậu nhân của Nữ Oa?
Tu Xà miệng nói tiếng người.
- Không phải.
Ngọc Yên La lắc đầu.
- Vậy vì sao ta cảm nhận được khí tức Nữ Oa ở trên người ngươi?
Tu Xà nghiêng đầu, bộ dáng có chút... đáng yêu.
Ngọc Yên La do dự một chút, cuối cùng đáp:
- Có lẽ bởi vì ta là Xà tộc, trên người lại có Thánh Linh Châu.
- Vậy ngươi chính là hậu nhân Nữ Oa rồi.
Tu Xà buông lỏng một hơi.
Ngọc Yên La há hốc mồm, nhưng không giải thích nữa, nàng chấp chưởng một đại tộc, tự nhiên biết có đôi khi không phải đen trắng phân rõ ràng mới tốt.
Tu Xà cảm thán nói:
- Trước đó nhìn thấy các ngươi, vốn cho rằng là người Đông Di lại đến, bất quá cảm nhận được khí tức trên người ngươi, ta mới từ bỏ công kích.
Mấy người âm thầm may mắn, lần này thật đúng là nhờ phúc của Ngọc Yên La, bằng không đã có một trận đại chiến.
- Đông Di?
Trong lòng Ngọc Yên La hơi động, nhớ tới vẻ mặt tức giận của ngư dân vừa rồi.
- Ngươi không phải người thế giới này?
Bỗng nhiên ánh mắt Tu Xà ngưng tụ.
Ngọc Yên La thản nhiên thừa nhận:
- Chúng ta xác thực không phải người thế giới này, chỉ là không cẩn thận tiến vào thế giới này.
- Khó trách ngươi không biết.
Tu Xà thở dài.
- Năm đó Đông Di quốc và Miêu Man đánh nhau kịch liệt, người Miêu Man sùng bái ta, coi ta là đồ đằng, hương hỏa cung phụng, ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, mới đầu chúng ta chiến rất thuận lợi, đáng tiếc đến đằng sau bên Đông Di phái một người bắn tên rất lợi hại, ta bại ở trong tay hắn, làm hại con dân ta cũng chiến đấu thất bại...
Trong lòng Tổ An hơi động:
- Ngươi nói người kia có phải là Nghệ hay không?
- Nghệ!
Trong mắt Tu Xà lóe lên vẻ cừu hận và sợ hãi.
- Không sai, đúng là hắn, năm đó là hắn chém giết ta ở nơi này!
Mấy người Tổ An nghĩ thầm quả thế, có điều rất nhanh sững sờ, nghe ý nó nói, là nó đã chết?
Vậy bây giờ kẻ trước mắt này là chuyện gì xảy ra?
Tu Xà cười lạnh nói:
- Người Đông Di nhất định phải biên ra một hoang ngôn, nói cái gì ta đi ra làm hại bách tính, cho nên để Nghệ đến tru sát ta, rõ ràng là hai thế lực tranh đấu, bên ta thất bại mà thôi. Kết quả làm ta giống như ác ma, ta đường đường đồ đằng Miêu Man, thiên địa dựng dục Ma Thần, có tệ hại như vậy sao!
Sắc mặt mấy người cổ quái, làm nửa ngày nó tức giận nhất tựa hồ không phải năm đó bị giết, mà là bị coi thành hung thú làm hại nhân gian?
Ngọc Yên La hơi kinh ngạc hỏi thăm:
- Năm đó truyền thuyết nói Nghệ chém giết ngươi, có phải ngươi tìm được cơ hội chạy trốn không?
Tu Xà đỏ mặt:
- Khụ khụ, năm đó Nghệ rất lợi hại, ta xác thực đánh không lại hắn… cũng không thành công đào thoát, bị hắn chém thành mấy đoạn.
Mới đầu nói tựa hồ còn có chút xấu hổ, nhưng đến đằng sau thì thản nhiên.
Thậm chí Tổ An có thể từ trong giọng nói của đối phương cảm nhận được kiêu ngạo.
Cái quỷ gì, chết ở trong tay Nghệ rất vinh hạnh sao?
Tu Xà nói tiếp:
- Hiện tại dãy núi dưới chân các ngươi, dân bản xứ gọi Ba Lăng Sơn, là hài cốt của ta năm đó biến thành.
Mấy người giật mình, trước đó nhìn núi này chập trùng uốn lượn, xác thực rất giống một con rắn, bất quá khi đó mấy người Tổ An cẩn thận điều tra, ngọn núi này là vật chết, nên không có nghĩ sâu.
Không nghĩ tới núi này thật là Tu Xà, chẳng qua là thi thể nó biến thành.
Bằng vào thi thể hóa thành một sơn mạch liên miên bất tuyệt, năm đó thân thể Tu Xà này lớn đến bao nhiêu.
Lúc này Ngọc Yên La lo âu nhìn đối phương:
- Vậy bây giờ ngươi...
Ngụ ý rất đơn giản, nếu ngươi đã chết, vậy bây giờ là trạng thái gì?
Vừa rồi Tổ An cũng tỉ mỉ quan sát nó, phát hiện tuy tướng mạo nó hung ác, nhưng trên người không có hắc ám, phải biết từ khi tu luyện Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, biết tịnh hóa tà ma, hắn cực kỳ mẫn cảm loại vật này.
Nhưng Tu Xà trước mắt rõ ràng không phải.
Tu Xà thở dài:
- Năm đó ta phụ nhờ vả, thua Nghệ, dẫn đến Miêu Man thất bại. Bất quá bọn hắn không có trách ta, ngược lại từng cái khóc thương, còn xây Tu Xà Miếu, ngày đêm cung phụng, hương hỏa không dứt, sau đó không biết một ngày nào, bỗng nhiên ta phục sinh.
- Thực ra cũng không gọi phục sinh, ta cũng không biết trạng thái hiện tại là gì.
Biểu lộ của Tu Xà có chút hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận