Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1644: Ngủ gật có người đưa gối đầu (2)

- Ta giúp ngươi suy nghĩ biện pháp, nếu không ta tìm Hoàng Thượng cầu tình, đối phó nhân vật như Ngọc Nam, làm sao có thể một tháng giải quyết được.
Bích Linh Lung có chút tức giận bất bình.
Tổ An vội vàng khuyên can:
- Tuyệt đối đừng, ai cũng có thể cầu tình cho ta, duy chỉ có ngươi không được, sự tình bí cảnh, Hoàng Đế vốn có chút hoài nghi quan hệ giữa chúng ta, ngươi cầu tình sẽ chỉ đổ dầu vào lửa.
- Vậy làm sao bây giờ?
Bích Linh Lung suy nghĩ một chút nói:
- Ta sẽ thông qua Bích gia, nhìn xem có thể đẩy hắn xuống đài không.
Thấy nàng lo lắng cho mình như thế, trong lòng Tổ An ấm áp:
- Yên tâm, ta đã tìm được biện pháp.
- Biện pháp gì?
Bích Linh Lung hiếu kỳ.
- Chỉ là một suy nghĩ bước đầu, còn cần nghiệm chứng.
Tổ An không nói tỉ mỉ.
Bích Linh Lung a một tiếng, cũng không hỏi tới nữa.
Hai người lại trò chuyện việc thường ngày, đáng tiếc địa phương như Đông Cung, thời gian thực quá ít, để mỗi một giây đều đáng trân quý.
Dù thời gian rất ít, nhưng Bích Linh Lung vẫn mượn cớ lưu lại Tổ An, dù sao hắn vẫn là Đông Cung Thái Tử Trung Thứ Tử, vốn cần phải công tác ở Đông Cung.
Đương nhiên, Bích Linh Lung lưu hắn, chủ yếu là vì trong bí cảnh hai người có quan hệ xác thịt thân mật, nàng bản năng muốn nhìn hắn nhiều một chút.
...
Thời điểm từ trong hoàng cung đi ra, đã sắp chạng vạng tối, Tổ An về nhà thay y phục, dù sao mặc quan phục đi thanh lâu thực quá tìm đường chết.
Nhưng không nghĩ đến Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà đã chờ từ sớm.
- Tỷ phu tỷ phu, ông ngoại của ta sắp xuất chinh.
Sở Ấu Chiêu hưng phấn.
Tổ An nhịn không được nói:
- Hắn đi đánh trận ngươi không lo lắng thì thôi, sao cảm giác còn cao hứng?
- Thôi đi, dù sao ông ngoại lợi hại như vậy, hắn vừa xuất mã Yêu tộc nhất định sẽ bỏ chạy, ta có cái gì phải lo lắng.
Sở Ấu Chiêu cười hì hì nói.
- Chủ yếu là đoạn thời gian này một mực bị ngoại công quản thúc, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng, hắn đi ta có thể thường xuyên đến tìm tỷ phu chơi.
Tổ An đau đầu, nghĩ thầm nếu bên người có vướng víu như vậy, mình còn sống thế nào.
Mộ Dung Thanh Hà cũng có chút không hiểu, nghĩ thầm quan hệ giữa Sở ca ca và tỷ phu không khỏi quá tốt đi? Chẳng lẽ bởi vì hắn từ nhỏ thiếu bạn nam cùng tuổi.
- Không nên mỗi ngày chỉ nghĩ đến chơi, nếu hoang phế tu hành và việc học, tỷ tỷ ngươi sẽ tìm ta tính sổ sách.
Sắc mặt của Tổ An nghiêm nghị, làm trưởng bối thật thoải mái nha, rõ ràng là mình không muốn cái vướng víu này, nhưng còn có thể dùng lý do đường hoàng đạt tới mục đích.
- Phiền chết, sao ngươi cũng giống như lão đầu tử vậy.
Sở Ấu Chiêu chu miệng, hiển nhiên là không cao hứng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm yếu ớt:
- Tổ đại nhân có ở chỗ này không?
Tổ An nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa đứng hai người, tuổi khá lớn khuôn mặt nghiêm túc, thiếu niên khác thì khí chất u ám.
- Nguyên lai là Cao huynh và Hàn huynh, mau mau mời vào.
Tổ An nhận ra hai người, chính là Liễu gia Cao Anh cùng Bùi gia Bùi Hữu, nói đến hai người cũng thật là mạng lớn, trong bí cảnh long trời lở đất, bọn họ cũng không biết trốn ở đâu giữ được tính mạng.
- Không được không được, Tổ đại nhân là ân nhân cứu mạng của chúng ta, trực tiếp gọi tên là được.
Hai người vội vàng đáp lại, không còn cao lạnh như lúc trước.
- Nha, ngày thường hai ngươi đều mũi vểnh lên trời, hôm nay lại đổi tính?
Đều là đệ tử gia tộc trong kinh thành, Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà tự nhiên biết bọn hắn.
Song phương phân thuộc trận doanh khác biệt, tự nhiên sẽ không hợp nhau.
Cao Anh lạnh nhạt nói:
- Tổ đại nhân có ân cứu mạng với chúng ta, chúng ta đương nhiên cần phải cung kính, hôm nay đến, là muốn mời Tổ đại nhân ra ngoài uống một chén, để bày tỏ lòng cảm kích.
Hai mắt Sở Ấu Chiêu nhất thời tỏa sáng:
- Uống rượu sao, ta cũng muốn đi.
Bùi Hữu cau mày, ngày bình thường hắn tự nhiên không chào đón người của Tề Vương nhất mạch, bất quá cân nhắc đến tỷ tỷ của đối phương là thê tử của Tổ An, nên không có cự tuyệt:
- Ngươi đi có thể, bất quá Mộ Dung tiểu thư đi chỉ sợ không tiện.
- Vì sao?
Mộ Dung Thanh Hà nhướng mày, nàng là nữ hán tử trong quân, cũng chỉ có ở trước mặt Sở Ấu Chiêu mới bảo trì bộ dáng an an tĩnh tĩnh.
Bùi Hữu hừ một tiếng, cũng không giải thích, Cao Anh hoà giải:
- Bởi vì chúng ta đi Hồng Tụ Chiêu, loại địa phương kia nữ nhi đi không tiện.
Tổ An nghĩ thầm trùng hợp như vậy, ta vừa nghĩ làm sao đi Hồng Tụ Chiêu, kết quả bọn hắn chạy đến mời khách, ân, người bạn này ta quyết phải kết giao.
Sở Ấu Chiêu sững sờ:
- Hồng Tụ Chiêu là địa phương nào?
Tính cách của nàng đơn thuần, được Sở gia bảo hộ rất tốt, ở Tần gia lại có ông ngoại che chở, cho nên tiếp xúc không đến những vật kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận