Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4213: Trở về

Chương 4213: Trở vềChương 4213: Trở về
Tổ An đỏ mặt, có chút chột dạ nói:
- Ta là người như thế sao? Thương Lưu Ngư quay đầu, đôi mắt mỹ lệ sáng như sao, giống như cười mà không phải cười đánh giá hắn:
- Từ lần thứ nhất ta nhận biết ngươi, ngươi thật giống như là loại này người.
- Khụ khu...
Tổ An không nhịn được, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Thương Lưu Ngư cũng không tiếp tục “tra tấn” hắn: - Bất kể như thế nào, ta cũng rất cảm kích ngươi, nếu không có ngươi mà nói, sợ rằng bây giờ tình cảnh của tỷ tỷ sẽ rất khó khăn.
Trước đó những người kia ở trong linh đường bức bách tỷ tỷ nàng cũng nghe thấy, cũng may có Tổ An tiêu trừ hết thảy.
Tổ An cũng thu hồi nụ cười, trầm giọng nói:
- Tiếp xuống mấy ngày này, chỉ sợ tỷ muội các ngươi phải để tâm nhiều hơn, triệt để khống chế quyền lực, ta cũng không muốn tương lai các ngươi bị những đại thần Hải tộc kia khi dễ.
Thương Lưu Ngư hơi gật đầu: - Yên tâm, ta sẽ trợ giúp tỷ tỷ. Tỷ muội các nàng chỉ là xưa nay thiện lương, tuyệt đối không phải loại tính cách để cho người khi dễ.
Trải qua nhiều sự tình như vậy, sớm đã quyết định triệt để khống chế Hải tộc trong tay, mặc kệ vì tỷ muội các - nàng không còn rơi vào quần cảnh như những ngày qua, hay tương lai trợ giúp Tổ An. Tổ An hài lòng gật đầu, lấy tài trí của tỷ muội các nàng, tin tưởng sự tình tiếp xuống không cần mình quan tâm. Sau khi cáo biệt Thương Lưu Ngư, thân hình hắn như điện, rất nhanh biến mất ở phía xa. Nhìn bóng lưng Tổ An biến mất, đột nhiên Thương Lưu Ngư cảm giác có chút vắng vẻ, đứng ở nơi đó ngẩn người.
Rõ ràng hắn không phải không trở lại, mình cũng có thể tùy thời đi tìm hắn, nhưng vì sao khó chịu như vậy??
Thời điểm hắn đi, giống như không cùng mình nói bao nhiêu lời, thậm chí có cảm giác, hắn và tỷ tỷ nói còn nhiều hơn so với mình. Dường như giữa bọn hắn quen thuộc và tự nhiên hơn... Trên mặt nàng có chút tự giêu, hắn và tỷ tỷ đã như thế, tự nhiên thân mật hơn ta. Nhưng rõ ràng ta tới trước... Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ lung ta lung tung như vậy, rõ ràng đây không phải tính tình của nàng, nhưng nàng lại cảm giác thất lạc.
Nghĩ đến chỗ thương tâm, đôi mắt nàng dần dần bịt kín một tầng vụ khí. Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền đến:
- Đúng rồi, ta còn quên một việc.
Thương Lưu Ngư vừa mừng vừa sợ ngẩng lên đầu, phát hiện Tổ An đi mà quay lại, đang muốn mở miệng nói cái gì, bỗng nhiên ý thức được trạng thái của mình lúc này, vội vàng quay người qua lau khô khóe mắt.
- Ngươi khóc?
Tổ An giật mình, không nghĩ tới Thương tỷ tỷ xưa nay thoải mái cũng có tình ly biệt nồng như vậy.
- Mới không có, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là giữa bằng hữu phân biệt khó tránh khỏi thương cảm, không phải đặc biệt vì ngươi mà rơi nước mắt.
Thương Lưu Ngư bối rối giải thích, bỗng nhiên lại hối hận, mỗi lần tỷ tỷ đều bảo nàng chủ động một chút, mình cần gì che che lấp lấp?
Tổ An nhịn không được bật CƯời:
- Đến hiện tại còn ngạo kiều, bất quá ta thích.
Thương Lưu Ngư nháy mắt mấy cái, không rõ ý tứ của hắn, bất quá câu ta thích kia lại làm cho tim nàng đập rộn lên:
- Ngươi đến cùng quên chuyện gì?
Tổ An cười nhìn nàng:
- Lúc trước trước khi tiến vào U Minh Địa Phủ, có người nói chỉ cần ta bình an trở về, sẽ hôn ta một cái, kết quả mấy ngày nay nhiều việc, xém chút quên việc này.
Nhìn hắn vừa nói vừa nhấch lên miệng ra hiệu, Thương Lưu Ngư không khỏi xấu hổ: - Rõ ràng trước khi ngươi tiến vào U Minh Địa Phủ, ta đã hôn ngươi.
- Người ta làm ăn đầu sẽ thu tiên đặt cọc trước, kia bất quá là tiên đặt cọc mà thôi.
Tổ An cười híp mắt nhìn nàng, rất thích nhìn đối phương bối rối.
Vốn cho rằng đối phương sẽ xấu hổ cự tuyệt, ai biết một giây sau làn gió thơm đánh tới, ngay sau đó một thân thể mềm mại chui vào trong ngực, bờ môi tươi mọng dính sát.
Khóe môi Tổ An nổi lên ý cười, chăm chú ôm nàng vào trong ngực. Thân thể Thương Lưu Ngư rất nhanh cứng đờ, sao hôn còn vươn đầu lưỡi vào??
- Uhm...
Có điều nàng không có phản cảm, ngược lại trái tim nhảy cực nhanh, toàn bộ đại não trống rỗng, thân thể cũng dần dần mầm xuống.
Sao hắn thuần thục như thế... Hắn là hôn tỷ tỷ như vậy... Các loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến, chỉ bất quá cả người sắp hoàn toàn mất phương hướng ở trong khi hôn. Bàn tay Tổ An bất tri bất giác đưa tới trước ngực, bóp nhẹ bầu vú to tròn của Thương Lưu Ngư.
- Uhm... hơ... A Tổ, đừng... Thương Lưu Ngư hổn hển, nhưng lại không có phản kháng, mặc hắn luồn vào trong yếm đào, bóp lấy bầu vú trinh nguyên mềm mại. Thời điểm Tổ An muốn tiến thêm bước nữa, Thương Lưu Ngư ngăn cản.
- A Tổ, cho ta một chút thời gian nữa... được không? Tổ An có chút tiếc nuối, nhưng vẫn thuận theo ý nàng, môi lại hôn xuống.
Tổ An rời Hải tộc, quay đầu nhìn đại hải sóng nước lấp loáng cuồn cuộn, không thể không cảm thán đại dương mỹ lệ.
Đương nhiên trong biển rộng đẹp nhất là đôi tỷ muội kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận