Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1744: Như lọt vào trong sương mù (2)

Đáng tiếc sự tình như vậy chỉ tiểu sư muội mới làm ra được.
- Ngươi đi đi, thời cơ chín muồi tự nhiên biết nên làm như thế nào.
Tế Tửu phất phất tay, tỏ ý nàng lui ra.
- Vâng!
Khương La Phu cung cung kính kính thi lễ, sau đó giày cao gót giẫm ở trên tảng đá xanh, dần dần đi xa.
Tế Tửu nhìn xuống toàn bộ kinh thành, trong đôi mắt lộ ra vẻ tang thương.
...
Trong hoàng cung, Tổ An nhìn cung nữ trước mắt, thực có chút nhức cả trứng.
Vừa rồi hắn mượn cớ thỉnh an Thái Tử Phi, muốn gặp mặt Bích Linh Lung một lần, kết quả đối phương phái cung nữ đi ra công thức hoá an ủi hắn vài câu, vẫn không gặp hắn.
- Xem ra lần trước thật làm nàng giận.
Tổ An cũng đau đầu, bây giờ biết rõ bản thân muốn đi xa, nàng vẫn không nguyện ý gặp, chẳng lẽ dự định ghi hận hắn cả đời sao?
Bây giờ Bích Linh Lung không gặp hắn, hắn ở trong Đông Cung cũng không có ý nghĩa gì, trực tiếp tìm lý do chuồn mất.
Dù sao bây giờ hắn còn có thân phận Vũ Lâm Trung Lang Tướng, vừa vặn có thể dùng để danh chính ngôn thuận mò cá.
- Thái Tử Phi, ngươi xem hắn càng ngày càng không coi ngươi ra gì, nói đi là đi.
Dung Mạc đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy nói xấu hắn.
Bích Linh Lung mặt không biểu tình:
- Bây giờ Tổ đại nhân công vụ bề bộn, tự nhiên không có cách nào một mực ở trong Đông Cung.
Dung Mạc trợn mắt trừng một cái:
- Gia hỏa này cánh cứng càng ngày càng vô lễ, Hoàng Thượng không nên thăng quan cho hắn.
- Tự mình vả miệng, Hoàng Thượng quyết định là ngươi có thể ở sau lưng chỉ trích sao?
Ánh mắt của Bích Linh Lung sắc bén.
Dung Mạc đổ mồ hôi lạnh, tự biết lỡ lời:
- Nô tỳ biết sai, về sau không dám nữa.
Bích Linh Lung lạnh nhạt nói:
- Lần trước để ngươi tra sự tình tra thế nào nào?
- Những ngày này tựa hồ Tổ An không có cùng người Tề Vương phủ lui tới gì, bất quá ta nghe nói Tề Vương thế tử cũng đi phía bắc một chuyến.
Dung Mạc đáp.
- Hắn qua bên kia làm gì?
Bích Linh Lung nhíu mày.
- Nghe nói hắn muốn chọn một Trắc phi, đi hiện trường khảo sát.
Dung Mạc đáp.
Bích Linh Lung a một tiếng, không còn hứng thú gì:
- Những ngày này Tổ đại nhân có động tĩnh gì không?
- Hắn nha, mỗi ngày chạy tới Tang gia, ngay cả mình nhà cũng không trở về, mỗi đêm còn ngủ ở đó, chỉ sợ là nhìn trúng con dâu và nữ nhi xinh đẹp của người ta, nương nương ngài không biết, con dâu của Tang gia là đại mỹ nhân, trong kinh thành có rất nhiều con em quý tộc đều đang đàm luận nàng.
Dung Mạc nói sinh động như thật.
Bích Linh Lung mặt không biểu tình:
- Tang gia cả nhà trung liệt, đừng ở sau lưng nghị luận thị phi như vậy. Hơn nữa lần này Tang Hoằng đi Vân Trung quận làm khâm sai, Tổ An và hắn thường xuyên câu thông một chút cũng bình thường.
Dù nói như vậy, nhưng vì sao trong lòng ta vẫn ứa ra hỏa khí nhỉ?
- A.
Dung Mạc le lưỡi, cảm giác tựa hồ Thái Tử Phi có chút không vui, nàng cũng không dám quá làm càn.
Tổ An đi ra Đông Cung, tự nhiên không phải đi Vũ Lâm Lang, mà đi về phía Bách Hoa Cung.
Hắn cũng coi như người quen cũ của Bách Hoa Cung, dù bây giờ trời đông giá rét, trong cung vẫn có không ít tươi hoa đua nở, trong không khí tràn ngập điềm hương, cũng không biết nàng làm sao làm được.
Cung nữ thông báo, rất nhanh liền dẫn hắn đi vào, xa xa nhìn thấy Bạch phi ngồi xích đu nhẹ nhàng đong đưa.
- Nàng giống như rất ưa thích ngồi xích đu.
Tổ An âm thầm cảm khái, có điều rất nhanh ánh mắt bị bóng lưng nàng hấp dẫn.
Hôm nay Bạch phi mặc váy áo len, váy rất bó người, có lẽ do ngồi xích đu, vòng eo lộ ra yêu kiều một nắm, như hơi chút dùng lực sẽ làm nó gãy.
Bất quá càng kinh tâm động phách là bờ mông, sung mãn tinh xảo, làm cho người suy tư.
- Gặp qua Bạch phi nương nương!
Tổ An ở trước mặt cung nữ, phải cung kính thi lễ.
- Sao hôm nay Tổ đại nhân có thời gian đến chỗ ta?
Bạch phi có khí chất ôn nhu, cười rộ lên rất tự nhiên khiến người ta buông lỏng vui vẻ.
Tổ An thấy cung nữ rất tự giác thối lui đến nơi xa, đương nhiên các nàng cũng không có khả năng hoàn toàn rời đi, trừ Hoàng Đế, không có nam nhân nào có thể ở hậu cung đơn độc ở chung với những phi tần này.
Hắn hạ giọng, vừa cười vừa nói:
- Ta ước gì mỗi ngày tới, chỉ là sợ Hoàng Thượng không cao hứng.
Gương mặt của Bạch phi ửng đỏ, nhẹ giọng xì một cái:
- Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả ta cũng dám đùa giỡn!
Nàng rõ ràng là bộ dáng xấu hổ, kết quả nói chuyện lại nhỏ giọng, nghe như được hưởng thụ.
- Có phải nương nương có chứng hay quên không, lần trước chúng ta còn cùng ngồi xích đu nha.
Tổ An cũng không phải sắc dục công tâm muốn chiếm tiện nghi của nàng, chỉ muốn thông qua ngôn ngữ thăm dò đối phương và Hoàng Đế đến cùng là quan hệ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận