Lục Địa Kiện Tiên

Chương 688: Điều kiện (2)

Đáng tiếc địa phương có khả năng giấu đều tìm một lần, nhưng không có tìm được cái bóng của kim bài.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, cách đó không xa thậm chí còn truyền đến tiếng bước chân.
Hắn không dám tiếp tục ngừng lại, vội vàng rời đi.
- Cũng không biết Đại Mạn Mạn có thể chạy thoát hay không.
Tổ An lo lắng, dứt khoát chạy đến một phòng nhỏ, đổ nhào ngọn đèn, rất nhanh hỏa diễm và khói đặc bay lên.
Hắn cũng thừa dịp loạn trở lại gian phòng của mình.
- Hoả hoạn, có hoả hoạn rồi…
Cũng không lâu lắm, trong Vi gia truyền đến thanh âm huyên náo, bọn gia đinh vội vàng cầm thùng nước đi cứu lửa.
Tổ An thì vờ như người không có chuyện gì đi ra ngoài, còn giả vờ giả vịt lôi kéo mấy gia đinh qua đường hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?
Biểu lộ cực kỳ tự nhiên, thật có thể đi Oscar tranh đoạt danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất năm.
Ngay sau đó thần sắc của hắn “lo lắng” đến thư phòng của Vi gia, vừa vặn đụng phải Tần Vãn Như đang đi ra.
- Phu nhân ngươi không sao chứ?
Tổ An lo lắng hỏi thăm.
- Không có việc gì.
Tần Vãn Như hơi nghi hoặc nhìn Vi gia đang hỗn loạn.
Sớm có người chạy tới bẩm báo gia chủ Vi Đại Bảo, sau khi hắn nghe xong sắc mặt biến hóa, chắp tay với Tần Vãn Như:
- Thực xin lỗi Sở phu nhân, trong nhà xảy ra chút sự tình để phu người chê cười.
- Vi gia chủ nói quá lời, quý phủ đã có chuyện, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy, cáo từ trước.
Tần Vãn Như trả lời.
Vi Đại Bảo gật đầu:
- Nên nói vừa rồi đã nói rất rõ ràng, sau khi phu nhân trở về lại suy nghĩ thật kỹ, Vi gia chúng ta rất có thành ý.
Tần Vãn Như khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó mang theo Tổ An rời đi.
Sau khi ra cửa, Tần Vãn Như lên xe ngựa, Tổ An cưỡi ngựa đi ở bên cạnh.
Hắn nhịn không được hiếu kỳ, tiến đến bên cạnh xe ngựa hỏi:
- Phu nhân, cùng Vi gia thương lượng như thế nào?
Tần Vãn Như hơi vén màn cửa sổ lên, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ:
- Ngươi vào trong xe ngựa đi.
Những thị vệ kia trao đổi ánh mắt, xem ra phu nhân càng ngày càng ưa thích cô gia, về sau mọi người không nên đui mù đi đắc tội cô gia nha.
Mấy thị vệ tham dự đánh cược với Thành Thủ Bình thì vẻ mặt đưa đám, xem ra mình là thua chắc rồi.
Nghe nàng triệu hoán, Tổ An có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao hai người nhận biết lâu như vậy, mỗi lần nàng không phải nổi giận chính là ở trên đường nổi giận.
Vẻ mặt ôn hoà như thế đúng là rất hiếm thấy.
Sau khi tiến vào trong xe ngựa, nhất thời ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan, mùi thơm này nồng đậm hoàn toàn khác biệt trên người Sở Sơ Nhan, hiển nhiên là mùi thơm của Tần Vãn Như.
Tổ An hồi tưởng lại trước đó ở trong tiểu viện kia, rõ ràng cũng là hương liệu quý, sao ngửi lại cảm thấy buồn nôn như thế.
Nhìn hắn hít hít, Tần Vãn Như nhíu mày, gia hỏa này thực không biết lễ nghi.
Bất quá thân là nữ nhân, mùi thơm trên người được nam nhân tán thành, thì rất khó tức giận được.
Nàng hừ lạnh, đối phương giật mình tỉnh lại:
- Trước khi đi Sơ Nhan liên tục căn dặn ta phải tín nhiệm ngươi, tuy đến bây giờ ta cũng không hiểu vì sao nàng tín nhiệm ngươi như vậy, nhưng ta tin tưởng Sơ Nhan sẽ không nhìn lầm.
- Sự tình Vi gia ngươi là người trung gian, cho nên sự tình thương lượng với bọn hắn không cần giấu diếm ngươi.
Trong lòng Tổ An ấm áp, không nghĩ tới Sơ Nhan cân nhắc thay hắn nhiều như vậy, cung kính nói:
- Đa tạ phu nhân.
Lúc này Tần Vãn Như mới nói tiếp:
- Vi gia nói có thể cho chúng ta vay, lãi suất 8.8%.
Tổ An nhạy bén ý thức được trọng điểm bên trong:
- Vậy bọn hắn có thể cho vay bao nhiêu?
- Vô hạn.
Tần Vãn Như nói.
- Vô hạn?
Tổ An sững sờ.
- Không sai, chúng ta muốn bao nhiêu bọn họ có thể cung cấp bấy nhiêu.
Trong thanh âm của Tần Vãn Như có chút rung động, hiển nhiên cũng sợ hãi thán phục tài lực của Vi gia.
- Nhà bọn hắn có mỏ vàng sao!
Tổ An nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối.
- Hẳn là người phát ngôn của các quan to quyền quý trong kinh thành.
Tần Vãn Như phân tích nói.
- Nếu thật như vậy, cái lãi suất này cũng không tính cao.
Tổ An nói.
Lãi suất 8.8%, cho dù là ở kiếp trước, cũng tính toán khá thấp. Tuy lãi suất tiêu chuẩn cơ bản của ngân hàng chỉ tầm 6%, nhưng thực tế lấy cái lãi suất này mượn được tiền của ngân hàng là đếm được trên đầu ngón tay, phải có quan hệ cứng mới được. Đại đa số xí nghiệp, có thể vay với lãi suất 12% đã cám ơn trời đất rồi.
Huống chi lần này Sở gia cần vay là một con số khổng lồ.
Cho nên mặc kệ từ phương diện nào nhìn, lần này điều kiện của Vi gia đều có thể nói là hậu đãi.
Tần Vãn Như thở dài:
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt, nhưng bọn hắn cần ruộng muối của Sở gia chúng ta làm thế chấp, ta lo lắng đây là âm mưu của bọn họ, muốn nhân cơ hội chiếm ruộng muối của chúng ta.
- Muốn ruộng muối?
Tổ An nhíu mày, khách quan mà nói, bên cho vay yêu cầu vật thế chấp là rất bình thường, hiện tại Sở gia đáng tiền nhất cũng là ruộng muối.
Bất quá Vi gia ở thời điểm mẫn cảm này ra điều kiện như vậy, hơn nữa bản thân bọn họ còn có bối cảnh hoàng cung, thực rất khó để người ta không liên tưởng.
Có lẽ Vi gia cũng ý thức được vấn đề này, cho nên mới hạ lãi suất thấp như vậy, bằng không người Sở gia căn bản sẽ không cân nhắc.
- Phu nhân định làm như thế nào?
Tổ An hỏi.
Tần Vãn Như lắc đầu:
- Còn chưa nghĩ ra, trở về thương lượng với bọn họ đã.
Nói xong có chút mệt mỏi xoa trán, hiển nhiên từ khi trượng phu xảy ra chuyện, nàng rất vất vả, không được nghỉ ngơi thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận