Lục Địa Kiện Tiên

Chương 771: Hiểu lầm

**Chương 771: Hiểu lầm**
Tổ An chỉ cảm thấy tình hình hiện tại cực kỳ thú vị, liền nhịn không được trêu ghẹo nói: "Các ngươi trò chuyện những gì vậy, lại đến mức trò chuyện đến tận lúc ngủ quên?"
Vân Gian Nguyệt trong lòng giật mình, thầm nghĩ muội muội đừng có ngốc nghếch mà đem chuyện vừa rồi nói ra hết a.
Vừa rồi sau lưng nàng, không ít lần nàng đã nói xấu Tổ An hoa tâm, thậm chí còn nói xấu cả những hồ ly tinh khác.
Vốn dĩ chỉ là tùy ý tâm sự, nhưng nếu để Tổ An biết, hắn còn tưởng rằng ta lại sau lưng nói x·ấ·u những người kia, lộ ra ta thật bỉ ổi.
"Đương nhiên là trò chuyện những chuyện có liên quan tới ngươi rồi," Vân Vũ Tình ánh mắt cười đến cong cong như vầng trăng khuyết, lời nói của nàng làm cho tâm trạng Vân Gian Nguyệt lập tức lại treo ngược lên, "Chúng ta đang nói chuyện vì sao lại quen biết ngươi."
Nghe đến đó, Vân Gian Nguyệt lúc này mới thở phào một hơi.
"A, hai ta nh·ậ·n biết sự tình tựa hồ không t·i·ệ·n lắm nói ra nhỉ." Tổ An thần sắc có chút cổ quái, nghĩ lại đến cái đêm hương diễm lúc trước.
Nói đến năm đó hắn vạn vạn không ngờ tới Ngô Vương gia hỏa kia lại đem Vương phi mỹ lệ đưa đến gian phòng của mình, lúc đó loại cảm giác đặc biệt đó, hiện tại hồi tưởng vẫn còn mới mẻ.
"Hôm nay trước mắt bao người, ta rời khỏi Ngô Vương đi tới bên cạnh ngươi, ai ai cũng đều biết rõ quan hệ giữa ta và ngươi, nàng lại là tỷ tỷ của ta, tự nhiên không có gì đáng để giấu diếm." Vân Vũ Tình nói đến đây, tr·ê·n khuôn mặt mỹ lệ hiện lên vài tia ưu sầu.
"Những chuyện trong quá khứ đều đã qua, sau này ngươi không còn là Ngô Vương phi, đã có ta ở đây bên cạnh ngươi." Tổ An ôm nàng vào trong n·g·ự·c an ủi...
Dưới bệ cửa sổ Vân Gian Nguyệt đổ một trận mồ hôi, hai tay không ngừng xoa xoa cánh tay, n·ổi da gà khắp người.
"A Tổ, ta rất sợ." Vân Vũ Tình rúc vào trong n·g·ự·c hắn, thăm thẳm nói ra.
"Sợ cái gì?"
"Sợ ngươi không cần ta, ta hiện tại p·h·ả·n· ·b·ộ·i quá khứ, p·h·ả·n· ·b·ộ·i tất cả, một khi ngươi không cần ta nữa, ta thực sự chẳng còn gì cả." Vân Vũ Tình nói xong hốc mắt liền đỏ lên, từng viên nước mắt lóng lánh trượt qua gò má trắng nõn của nàng.
Ngoài cửa sổ Vân Gian Nguyệt âm thầm cười lạnh, nữ nhân này thật đúng là biết làm bộ yếu đuối, làm như vậy hỏi người nam nhân nào lại không động lòng thương tiếc?
Có điều nàng cũng hiểu rõ, muội muội như vậy tuy có thành phần diễn xuất, nhưng nhìn chung vẫn là bộc lộ tình cảm chân thực.
Nửa đời trước của nàng, thân ph·ậ·n mà người đời biết rõ là Ngô Vương phi, lại thêm Ma tộc làm chỗ dựa, thế nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa.
"Hôm nay ngươi đã lựa chọn ta, chứng tỏ ngươi tin tưởng ta, yên tâm, ta tuyệt không phụ ngươi." Tổ An nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt tr·ê·n mặt, "Đợi qua một thời gian, ta sẽ dẫn ngươi về Ma tộc một chuyến, đến lúc đó ngươi sẽ không phải lo lắng không chốn dung thân nữa."
"Cảm ơn Tổ đại ca." Vân Vũ Tình vừa mừng vừa sợ, trước đó những tộc nhân kia p·h·ả·n· ·b·ộ·i, nàng tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng hiển nhiên đã có chuyện xảy ra với Ma tộc.
Vốn cứ ngỡ không còn nhà để về, không ngờ người yêu lại nguyện ý giúp nàng giải quyết vấn đề này.
Ngoài cửa sổ, Vân Gian Nguyệt khẽ hừ một tiếng, gia hỏa này đúng thật là biết dỗ dành nữ nhân.
Nàng thực ra chỉ có một nửa huyết thống Ma Tộc, xưa nay cũng không có lòng tr·u·ng thành gì với Ma tộc, Ma tộc dù cho có gặp phải hồng thủy thao t·h·i·ê·n nàng cũng sẽ không mảy may bận tâm.
Nhưng đối với Vân Vũ Tình thì phi thường trọng yếu, chẳng phải muội muội sau này sẽ càng thêm khăng khăng một mực với hắn sao?
Tổ An cười, hôn lên cái trán trơn bóng của Vân Vũ Tình: "Vậy ngươi dự định làm sao để cảm tạ ta đây."
Vân Vũ Tình sắc mặt đỏ lên, bỗng nhiên nhón chân hôn lên.
Không biết có phải do son phấn hay duyên cớ gì khác, bờ môi mềm mại của t·h·iếu nữ đặc biệt thơm ngọt, Tổ An vô thức siết chặt cánh tay, ôm nàng thật c·h·ặ·t vào trong n·g·ự·c.
Vòng eo Vân Vũ Tình p·h·á lệ nhỏ bé, ôm vào trong n·g·ự·c dường như nhu nhuyễn không có xương, Tổ An đột nhiên cảm thấy trong phòng có chút nóng.
Thực ra đừng nói tu vi của hắn bây giờ, dù cho có tu luyện đến Tông Sư, thậm chí là cửu phẩm, cũng đã không còn cảm thấy lạnh hay nóng, sở dĩ thấy nóng, có lẽ là do vừa rồi bị Vân Gian Nguyệt khơi gợi lên.
Vừa rồi tuy mười phần mỹ diệu, nhưng thời gian trôi qua quá vội vàng.
Vân Gian Nguyệt n·g·ư·ợ·c lại cảm nh·ậ·n được cảnh giới chí cao, nhưng thể p·h·ách của hắn bây giờ, vừa rồi làm sao mà đủ được.
Cảm nh·ậ·n được người yêu mãnh liệt dồn ép, Vân Vũ Tình cũng tương tự động tình, người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng hai người bọn họ đâu chỉ là tạm xa nhau, thời gian ở cùng nhau có thể đếm được tr·ê·n đầu ngón tay, lúc này trong lòng đã t·h·í·c·h đến cực điểm, nhu tình như nước đáp lại người yêu.
Nghe được trong phòng mơ hồ những âm thanh, ngoài bệ cửa sổ, Vân Gian Nguyệt than trách: "Cô nương này thật là không biết x·ấ·u hổ, rõ ràng bên ngoài có người nhìn thấy nàng đi vào."
"Còn có A Tổ gia hỏa này thật sự là, rõ ràng vừa. . . Kết quả quay đầu lại cùng muội muội làm như vậy."
Đến từ Vân Gian Nguyệt p·h·ẫ·n nộ giá trị +119 +119 +119. . .
Tuy nhiên nàng cũng hiểu, cơn giận này có chút vô lý, có thể thật sự không tài nào kh·ố·n·g chế được.
Nhìn trong hậu trường liên tục truyền đến một chuỗi dài p·h·ẫ·n nộ giá trị, Tổ An lúc này mới ý thức được nàng còn chưa đi.
Đồng dạng cũng có chút đau đầu, Vân tỷ tỷ rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì, đi cũng không chịu đi, mà vừa rồi đề nghị như vậy nàng lại không nguyện ý.
A, khoan đã, Vân tỷ tỷ xưa nay tính tình cao ngạo, lại có chút ngạo kiều, chính mình trực tiếp hỏi nàng đương nhiên là nàng không nguyện ý.
Nhưng nàng lưu lại nơi này có phải chăng là đang ám chỉ thứ gì. . .
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi tinh thần chấn động, trực tiếp bế Vân Vũ Tình đi tới bên g·i·ư·ờ·n·g, đặt nàng tr·ê·n bệ cửa sổ.
"Ai nha. . ." Vân Vũ Tình vốn đã mơ mơ màng màng, nhưng gió đêm bên ngoài thổi qua, làm cho nàng có chút tỉnh táo, không khỏi thốt lên, "A Tổ, chỗ này sẽ bị người ta nhìn thấy mất."
"Yên tâm, ta vừa mới hạ lệnh, sẽ không có ai đến gần đây đâu." Tổ An một bên đáp lại nàng, một bên lén nhìn Vân Gian Nguyệt đang trốn dưới bệ cửa sổ.
Vân Gian Nguyệt linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa đã bị dọa cho bay m·ấ·t, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Tổ An, may mắn thay hảo muội muội đang quay lưng lại với bệ cửa sổ, hơn nữa lại vì thẹn t·h·ùng mà không dám quay đầu lại, bằng không mà nhìn thấy nàng ở chỗ này, thì cảnh tượng đó thật sự chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy x·ấ·u hổ đến c·h·ế·t.
Gia hỏa này muốn làm gì?
Thấy đối phương dường như còn muốn nắm tay mình, Vân Gian Nguyệt cuối cùng không chịu được, mũi chân nàng khẽ nhón, đỏ mặt biến m·ấ·t trong màn đêm.
Gia hỏa này quá mức hoang đường, có đôi lúc ta hoài nghi không biết có phải hắn đã t·r·ải qua Ma giáo không, những t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n này hắn học ở đâu ra không biết.
Đến từ Vân Gian Nguyệt p·h·ẫ·n nộ giá trị + 66+ 66+ 66. . .
"Làm sao vậy?" Vân Vũ Tình dường như p·h·át giác có động tĩnh gì đó, mờ mịt quay đầu nhìn.
"Không có gì." Tổ An có chút thất vọng, xem ra với dáng vẻ của Vân tỷ tỷ, chính mình quả nhiên đã hiểu lầm.
Vân Vũ Tình khẽ c·ắ·n răng, trong đôi mắt ẩn chứa một tầng sóng nước mê người: "A Tổ, có thể đừng ở chỗ này được không, thực sự là rất mắc cỡ."
Tuy rằng bên ngoài là Ngự Hoa Viên, trước mắt không nhìn thấy ai, nhưng lỡ như có thị vệ hoặc cung nữ thái giám đi ngang qua, thì thật là sẽ rất x·ấ·u hổ.
"Không, chính là ở đây." Tổ An trực tiếp cự tuyệt, vốn là hắn không quan trọng chuyện đó, nhưng đối phương lại tỏ vẻ muốn cự tuyệt nhưng vẫn như đang mời chào, đặc biệt quyến rũ.
Thấy hắn bá đạo như vậy, Vân Vũ Tình khẽ - c·ắ·n môi, trong mắt lóe lên một tia u oán, bất quá, cảm giác đi lại tr·ê·n vách núi này làm cho nàng ẩn ẩn có một loại chờ mong, cho nên đành dứt khoát chiều theo ý hắn.
Cúi đầu nhìn giai nhân trong n·g·ự·c, Tổ An tuy đã không phải là lần đầu nhìn thấy, nhưng vẫn bị kinh diễm.
Vân Vũ Tình mỗi lần đều dùng đôi mắt hoa đào như biết nói, dịu dàng như nước để nhìn ngươi, đó là lời mời gọi đủ để bất kỳ người nam nhân nào dâng trào chiến ý.
Đặc biệt là lúc sau đó đôi lông mày thanh tú của nàng cau lại, c·ắ·n răng chịu đựng, càng làm cho người ta cảm thấy được cảm giác thành tựu khó tả.
"Cốc cốc cốc!"
Rất nhanh, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Trương t·ử Đồng âm thanh truyền đến: "Đại nhân, Hoàng hậu cầu kiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận