Lục Địa Kiện Tiên

Chương 987: Đắng chát

**Chương 987: Cay đắng**
Tổ An: "? ? ?"
Hắn bỗng nhiên ý thức được bản thân bất giác đã có tư duy cực đoan, nghe đến Nhân Gian Đạo thì vô thức nghĩ ngay đến nhân tộc, cho rằng đây là thế giới lấy con người làm chủ.
Nhưng bị đối phương nhắc nhở như vậy, hắn không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, ai nói Nhân Gian Đạo nhất định chỉ có thể có người.
Hậu thế đã chứng minh thế giới tu hành chính là Nhân Gian Đạo, chỉ là bây giờ Yêu tộc cường thịnh hơn mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng khi suy nghĩ tiếp, ý nghĩ kia dường như lại bay mất.
Bất quá chuyến đi này thu hoạch to lớn, hắn vẫn từ đáy lòng nói cảm tạ: "Đa tạ tiền bối chỉ giáo."
Thanh âm kia từ tốn nói: "Nếu thật lòng cảm tạ, tương lai thực hiện lời hứa của chính mình là đủ."
Nói xong, dường như lo lắng Tổ An lại hỏi ra vấn đề gì đó, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, cũng không cần đồng t·ử kia đưa, Tổ An ba người p·h·át hiện mình đã trở lại tr·ê·n thuyền thủy tinh.
Nhìn kỹ lại, trước mắt làm gì còn hải đ·ả·o, làm gì còn Hỏa Vân Động.
"Ta vừa mới là đang nằm mơ sao?" Khổng Tước quận chúa xoa xoa ánh mắt, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Vừa rồi không phải nằm mơ." Nhân Ngư Nữ Vương nhìn đan dược trong tay, ngửi mùi t·h·u·ố·c ẩn hiện phía tr·ê·n, thanh âm đều có chút r·u·n rẩy.
Tổ An nhìn biển rộng mênh m·ô·n·g trước mắt, cũng không nhịn được cảm khái nói: "Trận p·h·áp này tinh diệu, quả thật hiếm thấy tr·ê·n đời."
Hắn p·h·át hiện phía sau thực sự chỉ còn lại có đại dương, nói cách khác, hòn đ·ả·o trước đó đã bị chuyển đi bằng t·h·ủ đ·o·ạ·n nào đó, trong lòng chấn kinh trước thực lực của người trong Hỏa Vân Động.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn rốt cuộc có phải Viêm Đế truyền nhân hay không...
Nhân Ngư Nữ Vương nhìn đan dược trong tay, nghĩ thầm tộc nhân có hy vọng được cứu rồi, có điều nàng lập tức nghĩ tới điều này cũng có nghĩa là sắp phải chia ly, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ.
Lúc này, Khổng Tước quận chúa cũng hết chuyện để nói: "Nữ vương tỷ tỷ, hay là chúng ta cùng tỷ quay về Long Cung đưa t·h·u·ố·c trước đi."
Nhân Ngư Nữ Vương sao có thể không nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng vẫn lắc đầu: "Các ngươi còn có chính sự, ta sẽ không làm lỡ thời gian của các ngươi."
Nói xong, nàng trông về phía Tổ An: "Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?"
Nhìn vẻ cầu khẩn trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, Tổ An không khỏi mềm lòng, ừ một tiếng rồi cùng nàng đi tới phía bên kia boong thuyền.
Nhân Ngư Nữ Vương há miệng, vốn có cả bụng lời muốn nói với hắn, nhưng chia ly đến gần, nàng lại chợt p·h·át hiện không biết nên nói gì.
Hai người cứ đứng yên lặng cùng nhau rất lâu, vẫn là Tổ An đ·á·n·h vỡ yên tĩnh: "Ngươi trở về nhớ chú ý an toàn, ngươi cứ ngồi chiếc thuyền thủy tinh này mà trở về."
Nhân Ngư Nữ Vương khẽ lắc đầu: "Chiếc thuyền thủy tinh này là Long Vương tặng cho ngươi, ta sao có thể thu hồi. Hơn nữa, nơi này còn cách lục địa một đoạn, vừa vặn có thể dùng nó chở các ngươi một thời gian."
Khóe miệng nàng hơi hơi cong lên, nếu như không có chiếc thuyền thủy tinh này, vậy chẳng phải Tổ đại ca sẽ phải ôm Khổng Tước quận chúa bay suốt chặng đường tiếp theo sao?
Khổng Tước quận chúa vừa mới giăng bẫy nàng, chính mình cũng nên t·r·ả đ·ũ·a một chút.
"Thế nhưng ngươi đi một mình đường xa như vậy..." Tổ An có chút lo lắng.
Nhân Ngư Nữ Vương nở nụ cười xinh đẹp: "Ngươi chẳng lẽ quên ta thuộc tộc gì sao, đại dương mới là sân nhà của ta."
Tổ An nghĩ cũng phải, Mỹ Nhân Ngư ở dưới nước thì bản lĩnh lớn lắm.
Hai người rất nhanh lại lâm vào yên tĩnh, cuối cùng Nhân Ngư Nữ Vương ý thức được nên rời đi.
"Trước khi chia tay, có thể ôm một cái không?" Nàng bỗng nhiên mở miệng nói.
Tổ An sững sờ, không ngờ nàng lại nói như vậy.
Hắn đang do dự muốn cự tuyệt, dù sao mình không phải người của thời đại này, không muốn ảnh hưởng quá nhiều đến nàng.
Dường như nhìn ra ý cự tuyệt của hắn, Nhân Ngư Nữ Vương buồn bã cười một tiếng: "Lần này chia tay, có lẽ chúng ta sẽ không còn cách nào gặp lại nhau, chẳng lẽ tình hữu nghị trong khoảng thời gian này lại không xứng đáng được một cái ôm sao?"
Nói đến đây, một giọt nước mắt trong veo lướt qua gương mặt nàng, rơi xuống boong tàu, p·h·át ra tiếng va đ·ậ·p thanh thúy êm tai.
Nước mắt của Nhân Ngư tộc rơi xuống sẽ hóa thành trân châu.
Tổ An cũng hiểu rõ, hai người thuộc về hai thời đại khác nhau, lần từ biệt này, quả thực có khả năng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Huống chi đối phương chỉ lấy tình hữu nghị ra nói.
Trong lòng hắn mềm nhũn, giang hai cánh tay đang chuẩn bị ôm đối phương, kết quả một thân thể r·u·n rẩy đã ôm chặt lấy hắn.
Tổ An có chút thất thần, trong khoảnh khắc này, hắn cảm nh·ậ·n được một thứ gì đó rất cay đắng.
Xưa nay hắn không cho rằng mình là một nam nhân yêu sâu sắc một lòng, nếu là tình huống bình thường, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt kết giao cùng đối phương.
Có thể sự khác biệt về thời không mang đến vấn đề khiến hắn thật sự có một loại cảm giác vô lực, hắn rõ ràng giữa hai người không có tương lai, chi bằng ngay từ đầu c·h·ặ·t đ·ứ·t tơ tình, còn hơn về sau càng thêm th·ố·n·g khổ.
Khó trách kiếp trước, trong những tác phẩm văn học kia, rất nhiều ái tình chắc chắn sẽ có đủ loại trở ngại, trước kia khi xem những thứ này hắn đều khịt mũi coi thường, cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, rất nhiều trở ngại cùng khó khăn không phải cứ muốn nỗ lực vượt qua là có thể giải quyết được.
Trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, đang định mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt Nhân Ngư Nữ Vương tiến đến gần vô hạn, một bờ môi mềm mại dán s·á·t lên.
Ánh mắt Tổ An trong nháy mắt mở lớn, hắn vạn vạn không ngờ tới đối phương lại tung ra chiêu này.
Bờ môi đỏ mà vô số nam nhân tr·ê·n đời này hâm mộ, mơ ước lúc này đang chủ động hôn hắn, hắn lại không có tâm tư hưởng thụ, ngược lại tâm loạn như ma.
Đúng lúc này, một cơn đau truyền đến, hắn vô thức s·ờ s·ờ bờ môi, phía tr·ê·n có v·ết m·áu nhấp nhô.
Nhân Ngư Nữ Vương lúc này đã buông hắn ra, đi tới mép thuyền, tr·ê·n mặt lộ ra ý cười tinh nghịch: "Ta không biết sau này còn có thể gặp lại nhau hay không, cho nên muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ cảm giác vừa rồi."
"Gặp lại, người ta yêu."
Trong nội tâm nàng mặc niệm một câu, sau đó thả người nhảy xuống biển rộng, rồi hóa thành một nàng Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp, cấp tốc bơi về phía xa.
Nàng không quay đầu lại, lo lắng một khi quay đầu lại sẽ không nỡ rời đi.
Hoàng hôn chiếu xuống biển lớn, khắp nơi lấp lánh, trong lúc nhất thời, Tổ An không phân rõ được đó là bọt nước hay là nước mắt của nàng.
Không biết đứng bao lâu, Khổng Tước quận chúa xuất hiện phía sau Tổ An, có chút thương cảm thở dài một hơi: "Nữ vương tỷ tỷ cuối cùng vẫn là đi rồi."
Nội tâm của nàng cũng có chút hối h·ậ·n, chính mình vừa rồi thực sự không nên đùa quá trớn.
Thực ra đại ca ca đã định trước không phải là người của thời đại này, giằng co thì có ý nghĩa gì.
"Đại ca ca, sau khi ngươi đến Yêu tộc làm xong việc thì có thể trở về Hải tộc."
Tổ An khẽ lắc đầu, không nói gì.
Hắn lần này gánh vác trọng trách, mà thế sự vô thường, ai biết phía sau còn có cơ hội trở về hay không.
Những ngày tiếp theo, hai người một đường hướng tới nơi đóng quân tạm thời của Vương đình Yêu tộc hiện tại.
Thuyền thủy tinh của Long Vương không chỉ có thể đi lại trong biển rộng, mà còn có thể bay lượn tr·ê·n không trung.
Chỉ là bởi vì là p·h·áp bảo của Hải tộc, nên tốc độ ở tr·ê·n bầu trời rõ ràng không nhanh bằng ở trong đại dương, nhưng cũng nhanh hơn máy bay kiếp trước rất nhiều.
Suốt chặng đường, Khổng Tước quận chúa nói bóng nói gió về chuyện nữ t·ử Khổng Tước tộc ở hậu thế kia của Tổ An, còn Tổ An thì hỏi thăm nàng về tình hình Yêu tộc hiện tại.
Thời gian ngày ngày trôi qua, bọn họ cuối cùng cũng đến Vương đình tạm thời hiện tại của Yêu tộc.
Sớm đã có cao thủ Yêu tộc chờ đợi ở bên ngoài, dường như những ngày này đều chuyên môn chờ bọn họ: "Quận chúa, vị này chắc là đại anh hùng mà Thánh Nữ nói đến rồi, Thánh Nữ chờ các ngươi đã lâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận