Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4137: Phản kích

Chương 4137: Phản kíchChương 4137: Phản kích
Tổ An thành khẩn thi lễ:
- Nếu tiên sinh cần Kim Lý, về sau mỗi ngày tại hạ sẽ phái người đưa lên một con cho tiên sinh, nếu tiên sinh có nhã hứng, hoan nghênh tùy thời đến Thủy Phủ làm khách. Trước đó Dạ Xoa kia nói, Viên Thủ Thành dạy ngư dân thả lưới ở nơi nào có thể bắt được cá, chính là vì để ngư dân mỗi ngày đưa lên một con Kim Lý.
Thấy hắn nhiệt tình như thế, Viên Thủ Thành ngược lại không tiện làm cao:
- Các hạ nói quá lời, trước đó chỉ là hiểu lầm, chúng ta không cần để ở trong lòng, Kính Hà ở bân cạnh Trường An, nói đến chúng ta cũng coi như hàng xóm, ngày sau còn cần đi lại nhiều mới phải.
Tổ An cười nhận lời, hai người trò chuyện với nhau rất lâu, mới cáo từ rời đi.
Đợi Tổ An rời đi, Viên Thủ Thành thu hồi nụ cười trước đó, đồng tử ở bên cạnh cũng biến hóa, trên người có các loại ánh sáng.
Những dân chúng xem bói ở ngoài cửa dường như bị ngưng đọng, căn bản không nhìn thấy biến hóa nơi này. “Đồng tử” kia trầm giọng nói: - Ngươi không phải thực muốn làm bằng hữu với hắn chứ?
Viên Thủ Thành mỉm cười:
- Một con cờ mà thôi, làm sao xưng được bằng hữu.
- Nhưng lần này Kính Hà Long Vương không mắc mưu, kế hoạch của chúng ta bị đánh loạn, tiếp xuống nên làm cái gì?
Viên Thủ Thành từ tốn nói:
- Kính Hà Long Vương kia muốn nhảy ra ván cờ, nhưng nào có dễ dàng như vậy. Những Kim Lý kia chính là long tử long tôn, cách một đoạn thời gian Long Cung bọn họ huyết mạch đoạn tuyệt. Lại nói, nhần tính tham lam, những ngư dân trước đó biết quy luật bầy cá ẩn hiện, vì kiếm lời càng nhiều tiền, mỗi lần đều vung lưới tuyệt hậu, tiếp tục như vậy, không qua mấy năm, Thủy tộc của Kính Hà Thủy Phủ chỉ sợ mười không còn một, đến thời điểm hắn thân là Long Vương, không bảo vệ được lãnh thổ, vẫn là tử tội, bất kể như thế nào, cũng không thể nhảy ra vận mệnh.
“Đồng tử” kia nghe vậy cười nói:
- Kính Hà Long Vương kia, mệnh trung chú định có kiếp này, ngược lại cũng không trách được chúng ta.
Lại nói sau khi Tổ An rời Viên phủ, khuôn mặt vừa rồi còn nụ cười rực rỡ, bỗng nhiên nghiêm túc lên.
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng vừa rồi “chịu nhận lỗi” thì có thể chân chính giải quyết vấn đề, nếu trong cơ thể Thời quân sư không có tồn tại thần bí, mình chưa xem Tây Du Ký, không trải qua các loại mưa to gió lớn, khả năng thật sự tin. Làm như vậy, chẳng qua là vì tạm thời tê liệt họ Viên kia mà thôi.
Hắn cũng không trở về Long Cung, mà đi tới phụ cận hoàng cung, tới khách sạn gần nhất ở lại.
Đấn tối, hắn nguyên thần xuất khiếu, thi triển Thuật Nhập Mộng.
Hoàng cung có Thiên Đạo che chở, tồn tại như hắn rất khó bất động thanh sắc đi vào, nhưng nếu dùng Thuật Nhập Mộng, có thể dẫn Đường Hoàng đi ra.
Cái này chính là kỹ năng của Kính Hà Long Vương, cộng thêm nhớ lại nội dung cốt truyện tương quan, nghĩ đến điểm này cũng không khó. Nói đến Kính Hà Long Vương này, tuy lực chiến đấu không cường đại, nhưng những kỹ năng kia còn rất thần kỳ, tỉ như Thuật Biến Hóa, còn có Thuật Nhập Mộng, ngay cả Tổ An cũng trông mà thèm, không biết sau khi rời thân thể này, còn nhớ làm sao thi triển hay không.
Bất tri bất giác, nguyên thần của hắn đã tới cửa hoàng cung, vừa hay nhìn thấy Đường Thái Tông Lý Thế Dân đi dạo, nhìn trạng thái của hắn hiển nhiên đang ở trong mộng.
Sau đó tiến lên lễ:
- Kính Hà Long Vương gặp qua bệ hạ.
Đường Thái Tông giật mình:
- Ngươi... Ngươi là Long Vương?
Hắn dù sao cũng là hoàng đế từ trong núi thây biển máu giết ra, nhìn thấy đối phương không có ác ý, dần dần bình tính lại.
Tổ An có chút bội phục khí độ của hắn, rõ ràng là người bình thường, phần khí độ này trên đời không biết bao nhiêu cao thủ cũng không sánh nổi: - Bệ hạ chính là Chân Long thiên tử trong thiên hạ, ta chỉ có thể coi là Long một phương, kém xa bệ hạ. Đường Thái Tông cười ha ha: - Long Vương quá khiêm tốn, không biết Long Vương tìm trầm có chuyện gì?
- Quả thật có chút việc nhỏ muốn phiần phức bệ hạ, ngày gần đây, bên cạnh Kính Hà có nhiều ngư dân trắng trợn đánh bắt, vốn là vì duy trì sinh kế, đánh bắt một số tôm cá là nhần chi thường tình. Chỉ bất quá những ngư dân này, không biết vì sao, mỗi lần đầu có thể chuẩn xác tìm được vị trí bầy cá, hơn nữa lòng tham không đáy, vung đầu là lưới tuyệt hậu, cứ thế mãi, sau này tôm cá trong Kính Hà đoạn tuyệt, thật không phải phúc của Đại Đường.
Đường Thái Tông sững sờ:
- Lại còn có loại chuyện này, trẫm đã biết, ngày mai sẽ điều động cơ quan trong triều đi chứng thực việc này, quyết không thể tát ao bắt cá, lưu lại cho con cháu đời sau một Kính Hà không có sinh cơ.
Nhìn thần sắc của hắn, Tổ An biết hắn không coi là chuyện đáng kể, dù sao đối với một Đế Vương mà nói, ngày bình thường phải xử lý rất nhiều quốc gia đại sự, sinh kế của vài ngư dân, thực rất khó làm hắn để tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận