Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1674: Ta sẽ hết sức

Cách một hồi có nha hoàn đi ra tuyên bố:
- Mời Tổ công tử, Bích công tử, Ngọc công tử đi vào nội thất, công tử khác Hồng Tụ Chiêu đều chuẩn bị người phục thị...
Nghe được kết quả này, mọi người nhất thời vỡ tổ.
Thực ra mọi người minh bạch lần này khẳng định phải tuyển bạt mấy vòng, tỉ như danh thiếp, là sàng chọn gia thế thân phận; sau đó tửu lệnh là vòng thứ hai, dù sao ai cũng không muốn tuyển nam tử đần độn, phải nhã nhặn một chút; kế tiếp còn có vòng thứ ba, nhưng khảo hạch cái gì bọn họ lại không rõ ràng.
Thực ra Bích Tử Ngang, thậm chí Tổ An được chọn đều nằm trong dự liệu, những năm này tên tuổi của Bích Tử Ngang quá lớn, vừa rồi Tổ An biểu hiện sáng chói, không được chọn bọn hắn còn bất bình.
Nhưng Ngọc Nam dựa vào cái gì?
Vừa rồi mặt xém chút bị Tổ An đập nát, hắn còn có tư cách được chọn?
Chỉ bằng gia thế của hắn? Hay dáng dấp của hắn đẹp trai?
Đối mặt quần tình xúc động, nha hoàn kia như đã sớm chuẩn bị, cười giải thích:
- Các vị an tâm chớ vội, vừa rồi tiêu chuẩn tuyển bạt là nhìn biểu hiện trên tửu lệnh, Ngọc công tử biểu hiện biết tròn biết méo, đây mới là nguyên nhân trúng tuyển.
Ngụ ý rất rõ ràng, mặc dù sau đó cùng Tổ An đấu thơ mất mặt, thế nhưng không ảnh hưởng kết quả.
Ngọc Nam cũng có một đống lớn bằng hữu, tỉ như đám người Y Chí Bính, thấy thế đều phất cờ hò reo.
Ngọc Nam đứng dậy phủi y phục, mặt không biểu tình theo nha hoàn đi vào nội thất.
Lúc này khuôn mặt hắn lại nóng đến lợi hại, ở hắn nghĩ mình trúng tuyển là sự tình ván đã đóng thuyền, ai ngờ liên tiếp xảy ra chuyện, làm cho tiến vào vòng tiếp theo tựa như được bố thí.
Nói đến đều trách Tổ An.
Đến từ Ngọc Nam, điểm nộ khí +444 +444 +444...
Đến vị trí như hắn, ngược lại không đến mức nhất thời xúc động, vì cái gọi là mặt mũi phẩy tay áo bỏ đi, đã tiến vào vòng tiếp theo, vậy chỉ cần sau cùng ôm mỹ nhân về, thì có thể triệt để rửa sạch sỉ nhục hôm nay, nếu hiện tại tức giận rời đi mà nói, mới sẽ trở thành trò cười.
Một bên khác, trên mặt Bích Tử Ngang mang theo tự tin ý cười, tiêu sái đi vào, lúc này trong lòng hắn vui vẻ nở hoa, Ngọc Nam là đối thủ nhiều năm của hắn, kết quả hôm nay mất mặt ném thành như vậy, đợi lát nữa vào trong, lại cẩn thận đạp mặt mũi của đối phương.
Bên Tổ An, Cao Anh và Bùi Hữu tiễn đưa, không ngừng cổ vũ.
Bùi Hữu trầm giọng nói:
- Tổ đại ca, ta giao Nam Huân cô nương cho ngươi, ngươi nhất định phải ôm mỹ nhân về, bằng không nàng bị nam nhân khác được, trong lòng ta rất khó chịu.
Tổ An bất đắc dĩ, Nam Huân lúc nào thành người của ngươi, hơn nữa bộ dáng bi phẫn này... chẳng lẽ có đam mê kia?
Cao Anh tốt hơn rất nhiều, tuy hắn thưởng thức Nam Huân, nhưng không tới trình độ mê luyến, hơn nữa hôm nay tới cũng rõ ràng cơ hội của mình không lớn.
Hắn vỗ vỗ vai Tổ An:
- Tổ huynh, đợi lát nữa làm thật tốt, các huynh đệ xem trọng ngươi.
Tổ An:
- ...
Lúc này huynh đệ Tần thị cười mỉm đi qua:
- A Tổ, chúng ta coi trọng ngươi.
- Phải phải, họ Bích và họ Ngọc ngày thường mũi vểnh lên trời, bộ dáng rất cần ăn đòn, ta rất muốn nhìn bộ dáng hai người bọn họ bại ở trong tay ngươi.
Hai huynh đệ không có tài văn chương gì, vừa rồi qua vòng thứ nhất đã xem như may mắn, hơn nữa xuất thân quân nhân, bọn họ không có si mê quá cuồng nhiệt với Nam Huân.
- Ha ha, ta hết sức.
Tổ An cười đáp lại.
Ba người hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên nụ cười cứng đờ, bởi vì đều nhớ tới quan hệ của Tổ An và Sở Sơ Nhan.
Có ca ca chống đỡ em rể đi tìm hoa khôi thanh lâu sao?
Ý thức được điểm ấy, mọi người lúng túng dời mắt, mượn cớ rời đi, không dám nói nhiều nữa.
Tổ An thì theo nha hoàn tiến vào nội đường, trong nội đường bố cục lịch sự tao nhã, trong không khí tràn ngập điềm hương thấm vào ruột gan, loại mùi thơm này tuyệt đối không diễm tục, ngược lại danh quý thanh nhã.
Bích Tử Ngang và Ngọc Nam đã đến trước, đang đứng ở trong phòng thưởng thức tranh chữ.
Hai người vô ý thức cảm thán:
- Phẩm vị của Nam Huân cô nương rất cao nha.
Phải biết bọn họ đều xuất thân từ gia tộc cao cấp nhất Đại Chu triều, ánh mắt tự nhiên cực cao, đến cùng là học đòi văn vẻ hay thật nhã nhặn, bọn họ liếc nhìn là có thể phân biệt ra được.
Trong lòng càng hiếu kỳ, theo đạo lý, Hồng Tụ Chiêu làm giả giỏi hơn nữa, cũng không thể dưỡng ra khí chất phú quý như vậy.
Nam Huân như không phải hoa khôi thanh lâu, mà như phi tử trong hoàng cung.
Ý nghĩ này vừa lên, trong mắt hai người có chút dị sắc, trong lòng càng khát vọng.
Nha hoàn cười nói:
- Ba vị công tử mời vào chỗ, cô nương nhà chúng ta đổi y phục sẽ đến.
Chính giữa có một cái bàn nhỏ, phía trên trưng bày một số rượu thịt tinh mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận