Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1026: Ngẫu nhiên gặp

**Chương 1026: Ngẫu Nhiên Gặp**
Tổ An không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: "Xin hỏi Thần Nữ, trước những ngày này, thế nhân có biết Bất Tử Dược nằm trong tay ai không?"
Vu Sơn Thần Nữ khẽ lắc đầu: "Bất Tử Dược chính là chí bảo giữa thiên địa, thế nhân tranh nhau theo đuổi, nhưng phần lớn đều không công mà lui, cũng bởi vì Bất Tử Dược vô cùng thần bí, trước đó dù ta là bằng hữu của Bảo Giang, cũng không biết hắn nắm giữ Bất Tử Dược."
"Lần này Nhị Phụ và Áp Du huynh đệ tương tàn, có lẽ hơn phân nửa là có người đứng sau lưng khiêu khích, có thể cả hai đều là Thiên Thần, hơi không chú ý liền sẽ vạn kiếp bất phục. Người đứng sau lưng mạo hiểm rủi ro lớn như vậy để khiêu khích, dụng ý đến cùng là gì, chẳng lẽ đơn thuần là nhìn Áp Du không vừa mắt." Tổ An không trực tiếp nói ra kết luận mà hắn nghe được ở hậu thế.
Chủ yếu là vạn nhất đối phương hỏi, hắn không có cách nào giải thích tại sao mình lại biết được rõ ràng như vậy.
Dù sao nơi đây là một thế giới có Thiên Thần, hắn lo lắng bại lộ sự tình xuyên qua thời không sẽ sinh ra các loại nguy hiểm khó có thể đoán trước, dứt khoát trả lời một cách hàm hồ như vậy, dẫn đạo đối phương tự mình đoán ra đáp án.
Vu Sơn Thần Nữ không phải là người ngu ngốc, rất nhanh kịp phản ứng: "Ngươi nói là kẻ ẩn giấu sau lưng muốn mượn cơ hội này thăm dò tung tích của Bất Tử Dược?"
"Khả năng này rất lớn, đặc biệt là bây giờ Bảo Giang rời khỏi động phủ của mình, một mình tiến về thiên đình phục mệnh, nếu kẻ chủ mưu muốn động thủ, chắc chắn sẽ chọn thời điểm này." Tổ An trầm giọng nói.
Vu Sơn Thần Nữ sắc mặt thay đổi mấy lần, tiện tay vung lên, trước người xuất hiện một đám mây mưa hình thành tấm gương, tấm gương kia phát ra trận trận ba động kỳ dị.
"Ta không liên lạc được với hắn." Vu Sơn Thần Nữ thu lại thuật pháp, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Tổ An kinh ngạc nhìn vị trí không gian vừa có đám mây mưa kia, nghĩ thầm đây cũng là loại đồ vật tương tự Ảnh Âm Kính.
"Không biết hắn đi theo con đường nào, chúng ta bây giờ đuổi theo còn kịp hay không?" Tổ An vội vàng hỏi, đồng thời muốn thừa cơ hội này tìm hiểu một chút tình báo liên quan đến thiên đình.
Vu Sơn Thần Nữ nhẹ nhàng dạo bước trong phòng, ngay cả Thánh Nữ cũng không thể không thừa nhận phong thái yểu điệu, khiến người say mê: "Ta nghe Bảo Giang thiên thần nhắc qua, gần đây hắn muốn thu thập một loại thảo dược đặc thù, vừa lúc ở trên đường đi thiên đình, các ngươi nếu truy lời nói còn có thể đuổi được hắn."
Phát giác được ý tứ trong lời nói của nàng, Tổ An không khỏi khẽ giật mình: "Thần Nữ không đi sao?"
Đối phương và Đại Mạn Mạn quá giống nhau, hắn vô ý thức có chút thân cận, đồng thời muốn biết rõ đối phương và Đại Mạn Mạn đến cùng có liên hệ gì, nghe đến nàng tựa hồ không có ý định đi, tự nhiên có chút thất vọng.
"Ta không thể rời Vu Sơn quá xa." Vu Sơn Thần Nữ lạnh nhạt nói, cũng không giải thích quá nhiều.
Tổ An không tiện tiếp tục truy vấn, đành phải hỏi thăm chuyện Bảo Giang: "Vậy không biết chúng ta đi theo con đường nào mới có thể tìm được Bảo Giang thiên thần?"
Thế giới này quá rộng lớn, mù quáng đi tìm còn khó hơn mò kim đáy bể.
Vu Sơn Thần Nữ ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài cái trong không trung, rất nhanh mây khói tụ tập, hình thành một bức bản đồ đơn giản: "Các ngươi dựa theo tấm bản đồ này đuổi theo, hẳn là có thể tại phụ cận Côn Lôn Sơn đuổi kịp hắn."
"Côn Lôn Sơn?" Tổ An vô ý thức nhìn sang Thánh Nữ liếc một chút, lúc trước nàng cũng đề nghị đi Côn Lôn Sơn, không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là muốn đi nơi đó, quả nhiên là trùng hợp.
"Bởi vì Côn Lôn Sơn là đường phải qua để đi thiên đình." Vu Sơn Thần Nữ giải thích, "Tất cả đi thiên đình đều phải đi theo Côn Lôn Sơn."
Tổ An trong lòng hơi động, thì ra là thế, khó trách Côn Lôn lại có hàm nghĩa trọng yếu như vậy trong rất nhiều văn hóa và thần thoại.
Hắn thừa cơ hỏi thăm một ít chuyện về thiên đình, kết quả Vu Sơn Thần Nữ thần sắc chuyển sang lạnh lẽo: "Ta không thích nơi đó, cũng không muốn nói bất luận chuyện gì liên quan."
Nói xong trực tiếp phất tay áo bỏ đi, chỉ lưu lại một bóng lưng uyển chuyển.
Tổ An mờ mịt, nghĩ thầm chẳng lẽ là mình trước đó đường đột nàng nên mới khiến nàng tức giận như vậy?
Thánh Nữ ở một bên lôi kéo ống tay áo của hắn, thần sắc nghiền ngẫm: "Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi."
Tổ An ngượng ngập cười một tiếng: "Lệnh nhi muội muội, ngươi nói trên đời này thật có hai người giống nhau đến thế sao?"
"Trên đời xác thực có hai người rất giống nhau, nhưng giống như đúc thế này. . ." Thánh Nữ rơi vào trầm mặc, chỉ âm thầm bổ sung một câu trong lòng, chỉ có một khả năng. . .
Lo lắng Tổ An tiếp tục hỏi, nàng vội vàng nói tránh đi: "Chúng ta đi nhanh một chút đi, vạn nhất muộn thì không đuổi kịp."
Nói rồi liền kéo Tổ An bay ra ngoài núi.
Cảm nhận được sự cấp bách của nàng, Tổ An không khỏi có chút cảm động, Lệnh nhi muội muội đối với Tiểu Hi là thật lòng yêu mến, sợ không tìm được Lưu Ly Trâm Hoa để cứu nàng.
Khi hai người rời đi, trên đỉnh Vu Sơn xa xa, một tòa đỉnh núi tinh tế thanh tú đẹp đẽ ẩn hiện trong mây mù.
Dần dần, tòa đỉnh núi kia hóa thành một nữ tử, váy áo tung bay, nếu Tổ An và Thánh Nữ ở chỗ này, khẳng định sẽ nhận ra nàng chính là Dao Cơ trước đó.
Vu Sơn Thần Nữ nhìn bóng lưng hai người rời đi, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại: "Kỳ quái. . ."
Nàng không thể lý giải tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc với nam tử rõ ràng không quen biết kia.
Mặt khác, cô nương bên cạnh cũng rất kỳ quái, chính mình cảm nhận được một số khí tức không thích trên người nàng.
Theo một mảnh mây mù thổi qua, thân hình nữ tử dần dần biến mất, cuối cùng lại biến thành một tòa đỉnh núi tinh tế thanh tú đẹp đẽ.
Tổ An và Thánh Nữ phong trần mệt mỏi lên đường, nhìn thấy vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của đối phương, Tổ An không khỏi có chút áy náy: "Lệnh nhi muội muội, quả nhiên là vất vả cho ngươi, những ngày này đều không có nghỉ ngơi, một mực lên đường."
Nhớ tới cũng có chút buồn cười, bọn họ vì đuổi tới Bảo Nguyên Sơn cũng là một đường chạy như bay, kết quả vừa tới không bao lâu, lại phải đi Côn Lôn Sơn.
Vốn là bọn họ bây giờ đều biết bay, lấy thực lực bây giờ của hai người chỉ cần cẩn thận một chút, thật ra cũng không sợ những hung thú trên không trung kia.
Có thể tốc độ bay nhanh cũng không ngăn nổi thế giới này thực sự quá mênh mông, mà lấy tu vi của Tổ An, bây giờ cũng có chút mệt mỏi.
Thánh Nữ hé miệng cười khẽ: "Tổ đại ca không cần phải lo lắng, ta còn kiên trì được, hiện tại chúng ta không thể lãng phí bất kỳ một chút thời gian nào, không phải vậy rất có thể cứu không được Bảo Giang."
Tổ An hơi gật đầu: "Không sai, là phải tăng tốc hành trình."
Chợt lộ vẻ lo lắng: "Thế nhưng là bằng vào tốc độ lên đường bây giờ của chúng ta, chỉ sợ cuối cùng vẫn sẽ không kịp."
Nơi đây cách Côn Lôn Sơn vẫn quá mức xa xôi, vốn dĩ có truyền tống trận là tiện lợi nhất.
Đáng tiếc Tổ An chưa từng đi qua Côn Lôn Sơn, không biết tình hình và tọa độ bên kia, coi như muốn bố trận cũng không có cách nào.
"Nếu là có phương tiện di chuyển thì tốt. . ." Thánh Nữ tầm mắt buông xuống, tựa hồ đang do dự điều gì.
Tổ An nghe vậy cầm ra thuyền rồng Long Vương tặng lúc trước: "Thuyền này tốc độ tuy hơi thua so với chúng ta cấp tốc lên đường, nhưng thắng ở bền bỉ, có thể cho chúng ta khôi phục thể lực, nếu không cho dù chúng ta chạy tới, chỉ sợ cũng không còn khí lực cứu người."
Thánh Nữ nhíu mày, hiển nhiên có chút ghét bỏ tốc độ của thuyền rồng này, nhưng cũng biết đối phương nói có lý, không tìm được lý do gì để cự tuyệt.
Đành phải theo hắn cùng lên thuyền rồng, nghỉ ngơi trong phòng.
Tổ An lấy ra một ít linh đan cho hai người ăn vào, một bên tĩnh tọa khôi phục một bên trầm giọng nói: "Thật ra ta còn lo lắng một vấn đề khác, lấy thực lực của Nhị Phụ mà chúng ta thấy trước đó để phán đoán, thực lực của những thiên thần này mạnh phi thường, cho dù chúng ta thật sự có thể kịp thời đuổi tới, thật chẳng lẽ có thể cứu được Bảo Giang từ trong tay thiên thần sao?"
Thánh Nữ cười nói: "Tổ đại ca ngươi lo ngại, phải biết Bảo Giang chính mình cũng là thiên thần, trong lịch sử hắn hẳn là bị đánh lén mới gặp độc thủ, chỉ cần chúng ta kịp thời đuổi tới nhắc nhở hắn, lại thêm chúng ta ở một bên tương trợ, bảo vệ tính mạng của hắn cũng không khó."
"Huống chi hắn còn có thiên đế chống lưng? Những kẻ âm mưu kia không dám làm loạn."
Tổ An không khỏi có chút bội phục: "Lệnh nhi muội muội phân tích những điều này thật là đâu ra đó, những năm này thật sự trưởng thành rất nhiều."
Thánh Nữ trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng: "Đây đều là nhớ kỹ lời dạy bảo thường ngày của Tổ đại ca, học để mà dùng mới rèn luyện ra được."
Nhìn dáng vẻ kiều mị toát ra trong nháy mắt của đối phương, Tổ An trong lòng không khỏi nhất động.
Chính lúc định đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một thanh âm nam tử hùng hậu: "Các vị bằng hữu trên thuyền rồng, có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận