Lục Địa Kiện Tiên

Chương 595: Lôi ra để chơi chơi

- Hơn nữa nếu chúng ta ngồi nhìn minh hữu gặp chuyện không may, mà không phân cứu, vậy sau này ai còn dám hợp tác với chúng ta nữa? Chẳng phải là gián tiếp đẩy người khác về bên Tang Hoằng à?
Tần Vãn Như gật đầu:
- Ta cũng biết những cái này, nhưng lần này tham ô diêm dẫn dự chi phiêu lưu quá lớn, nếu lộ ra ra một chút phong thanh, chúng ta sẽ rất phiền.
Sở Trung Thiên nắm bàn tay của thê tử, cảm nhận được sự lo lắng trong lòng nàng ta:
- Yên tâm đi, Diêm Vận Sứ Ti đều là người của chúng ta, chắc không thành vấn đề đâu.
Diêm Vận Sứ Ti từ trên xuống dưới đều có quan hệ khá tốt với Sở gia, đây cũng là vì sao lúc trước Uông Phúc dám như vậy như vậy.
- Hy vọng là như vậy.
Tần Vãn Như thở dài một tiếng, cho dù tay trượng phu rất ấm áp, nhưng trong lòng nàng ta vẫn là một mảng lạnh lẽo.
Sáng sớm hôm sau, Tổ An tỉnh lại chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, sau khi rửa mặt xong, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có không ít nha hoàn nô bộc có chạy về phía phương hướng nào đó, không khỏi tâm sinh tò mò.
Vừa hay mắt tinh nhìn thấy Thành Thủ Bình cũng ở trong đó, vội vàng kéo lại:
- Các ngươi đang làm gì thế?
Thành Thủ Bình kích động nói:
- Đương nhiên là xem Thu cô nương, nghe nói Thu cô nương đang chải đầu bên cửa sổ, quả thực là cực kỳ xinh đẹp.
Kỳ thật đi không chỉ có gia đinh, cũng có nhiều nha hoàn, dẫu sao đời này của bọn họ cũng không có cơ hội tới nơi như Thần Tiên Cư, diễm danh của Thu Hồng Lệ lại rất vang, bọn họ đều tò mò hoa khôi của Thần Tiên Cư này rốt cuộc là đẹp tới mức nào.
- Vừa hay, cùng đi đi.
Tổ An nghĩ ngày hôm qua Thu Hồng Lệ người ta chủ động tìm tới cửa như vậy, lại mang tình báo vừa tỏ lời yêu, tuy bản thân cũng biết nàng ta có mục đích khác, nhưng nếu không đáp lại một chút thì không khỏi quá bất cận nhân tình.
Thành Thủ Bình không nhịn được lẩm bẩm nói:
- Cô gia ngươi sốt ruột cái gì, dù sao cũng là người của ngươi, sau này mỗi ngày đều được ngắm mà.
Mặt Tổ An tối sàm lại:
- Sao, chê ta đi quá chậm kéo chân ngươi à?
Thành Thủ Bình vội vàng nịnh nọt:
- Tiểu nhân nào dám, cô gia đi bên này.
Khi hai người tới tiểu lâu Thu Hồng Lệ ở, bên ngoài đã vây quanh một vòng người, các loại thanh âm nuốt nước miếng, thanh âm cực kỳ hâm mộ, cuối cùng tụ thành sự ca ngợi chân thành nhất đối với mị lực của Thu Hồng Lệ.
- Chết người chết người, thật sự là quá đẹp.
- Có lẽ là bởi vì nàng ta cười nhiều, cảm thấy còn đẹp hơn cả đại tiểu thư.
- Trên đời sao lại có nữ nhân đẹp tới như vậy, nhìn môi hồng của người ta đẹp chưa kìa, bộ dạng của chúng ta chỉ có thể gọi là công cụ ăn cơm.
- Ài, cho nên chúng ta chỉ có số làm nha hoàn.
- Lúc trước khi có Tuyết Nhi tỷ còn có thể khiến giới nha hoàn chúng ta nở mày nở mặt, đáng tiếc hiện giờ Tuyết Nhi tỷ lại không còn.
...
- Cô gia, tới đây vị trí này tốt.
Thành Thủ Bình đã sớm giống như một con thỏ nhanh nhẹn chạy tán loạn chung quanh, rất nhanh liền tìm được một bảo địa quan vọng tốt nhất, bộ dạng giống như hiến vật quý vẫy tay với Tổ An.
- Tiền đồ!
Tổ An lộ ra vẻ mặt khinh thường, sau đó nghênh ngang trực tiếp đẩy đám người ra đi vào bên trong.
Lúc này Thành Thủ Bình mới có phản ứng, với quan hệ của cô gia và Thu tiểu thư, tất nhiên không cần nhìn lén lút giống như bọn họ.
Ài, cô gia sướng thật!
Nhưng vì sao ta lại có chút muốn khóc?
Tổ An một đường đi vào, rất nhiều người bị chen lấn, trong lòng lập tức bất mãn:
- Ai mà kiêu ngạo vậy.
- Ái da, thì ra là cô gia.
- Cô gia cái gì, chuyện của hắn và đại tiểu thư ở phủ này từ trên xuống dưới ai chẳng biết.
...
Nghe thấy những tiếng thì thầm to nhỏ ở chung quanh, Tổ An không có một chút dao động cảm xúc nào, hiện tại nhãn quang của hắn đã sớm được đề cao, việc gì phải chấp nhặt với đám gia hỏa này.
- Ài, cô gia đúng là to gan lớn mật, không ngờ dám ngang nhiên đến chỗ Thu cô nương hiến ân cần, Thu cô nương là ai, sao có thể quan tâm tới hắn?
Ngày hôm qua tuy Thu Hồng Lệ đến Sở phủ có rất nhiều người biết, nhưng cụ thể là chuyện gì, vì ai mà đến thì kỳ thật đại bộ phận người không rõ.
Sở gia trên dưới suy đoán là đại tiểu thư mời đến, hoặc là lão gia phu nhân mời đến biểu diễn tiết mục gì đó, sao có thể nghĩ đến khả năng khác.
Ngay khi đang chỉ trỏ, Thu Hồng Lệ ở bên cửa sổ đã nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười kinh hỉ, sau đó xách váy nhảy nhót chạy ra.
Những người lúc trước đang thì thầm to nhỏ lập tức im bặt, một màn trước mắt này thật sự rất có lực trùng kích
Thu Hồng Lệ Diễm quan Minh Nguyệt Thành, không ngờ lại lộ ra tư thái thẹn thùng tiểu nữ nhi thấy tình lang chạy tới chỗ Tổ An?
Vì sao?
Con mẹ nó.
Đến từ các gia đinh, điểm nộ khí +66+66+66...
- A Tổ, ngươi đã đến rồi à?
Thu Hồng Lệ đi tới trước người Tổ An thì dừng lại, lộ ra nụ cười như hoa nở, cho dù đêm qua đánh một trận với Bùi Miên Mạn, nhưng lúc này trên mặt hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ vẻ mệt nhọc khốn đốn nào, vẫn diễm quang tỏa ra bốn phía.
- Đêm qua đã nên tới tìm ngươi rồi, chỉ là sợ muộn quá, ngươi không mở cửa cho ta.
Tổ An cười hì hì nói.
Mắt to sáng rỡ của Thu Hồng Lệ nhìn hắn:
- Nếu là nam nhân khác nửa đêm tìm ta thì ta khẳng định là không để ý tới, nhưng A Tổ ngươi tìm ta, ta khẳng định tùy thời đều hoan nghênh.
Nhìn dung nhan tuyệt sắc không hề có tỳ vết của nàng ta, Tổ An cảm thấy hoảng hốt, biết rõ lời nàng ta nói là giả, nhưng nhìn thấy bộ dạng tình chân ý thiết và khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vẫn không nhịn được mà động dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận