Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1028: Hằng Nga

**Chương 1028: Hằng Nga**
Vòng vo nửa ngày, đại hán giật mình, hắn trừng lớn hai mắt nhìn Tổ An: "Sao ngươi biết?"
Thánh nữ cũng nghi hoặc nhìn hắn, dường như rất không hiểu vì sao hắn lại biết cái tên này.
Tổ An: ". . ."
Thật đúng là Hằng Nga, vậy xem ra vị đại hán này chính là nhân vật mãnh nhân trong thần thoại đã bắn hạ mặt trời.
"Huynh đài, ngươi không phải có quan hệ gì với Hằng Nga đấy chứ?" Thấy đối phương không trả lời, ánh mắt đại hán trở nên có vài phần nguy hiểm.
Cảm nhận được địch ý dần dần nồng đậm của đối phương, Tổ An kịp phản ứng, cười nói: "Ngươi lo xa rồi, ngươi đã nói nàng là Thánh Nữ đẹp nhất của Thường thị nhất tộc, vậy tự nhiên là thanh danh lan xa, ta nghe nói qua tên nàng cũng rất bình thường."
"Phải không?" Nghe hắn trả lời, đại hán thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu cười hắc hắc, "Không nghĩ tới nàng đã nổi danh đến nước này, ngươi ngay cả ân oán giữa Vu Yêu còn không rõ ràng, vậy mà biết tên nàng."
Tổ An âm thầm lau mồ hôi lạnh: "Ha ha, trùng hợp, trùng hợp thôi."
Sau đó hắn thừa cơ dò hỏi: "Hai người có phải cảm tình rất tốt không, đã đến giai đoạn cầu thân rồi sao."
Đại hán kỳ quái liếc hắn một cái: "Ta còn chưa từng gặp nàng."
Lần này đến phiên Tổ An ngây người: "Ngươi chưa từng gặp mà đã trực tiếp đi cầu thân?"
"Đương nhiên, nữ nhân đẹp nhất thì phải xứng với nam nhân cường tráng nhất trên đời," đại hán vừa nói vừa phô trương cơ bắp hai tay, sau đó nhìn Thánh Nữ bên cạnh, có chút xấu hổ nói, "Nữ nhân của huynh đài cũng rất đẹp, chẳng qua trong lòng ta, đẹp nhất đương nhiên là thê tử tương lai của ta."
Thánh Nữ trợn mắt lườm hắn, nghĩ thầm ta cảm ơn ngươi, không giải thích còn hơn?.
Tổ An đồng cảm nói: "Huynh đài có ý tưởng như vậy chứng tỏ là người chí tình chí nghĩa, bội phục."
Được hắn khen ngợi, khóe miệng đại hán không kìm được cong lên, cũng hứng thú, tiếp tục kể về câu chuyện của mình với vị Thánh Nữ kia:
"Thật ra chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có liên hệ, năm đó trưởng bối trong tộc ta và Thường thị nhất tộc đã sớm định ra thông gia từ bé."
"Thì ra là phụ mẫu chi mệnh." Tổ An và Thánh Nữ giật mình.
Đại hán thở dài một hơi: "Đáng tiếc lúc trước sau khi đính hôn không lâu, tộc chúng ta gặp phải một tai vạ bất ngờ, phần lớn người trong tộc chiến tử, toàn bộ bộ tộc cũng suy sụp. Ta vốn đã sớm đến tuổi lập gia đình, nhưng ta không muốn để thê tử tương lai chịu ủy khuất, cho nên những năm này cố ý xông pha bên ngoài tạo dựng danh tiếng, sau đó mới đi cầu thân, như vậy cũng không đến mức bôi nhọ Thường thị muội tử."
Tổ An nhất thời mường tượng ra câu chuyện một thiếu niên khốn khó bằng vào năng lực của mình, từng bước một làm nên tên tuổi vang dội thiên hạ, quả thực là hình mẫu nhân vật chính trong những tiểu thuyết mạng thời nay.
Thánh Nữ lúc này mở miệng: "Đã như vậy, chắc hẳn huynh đài rất có danh tiếng ở thế giới."
Đại hán vỗ vỗ cây trường cung bên cạnh, ngạo nghễ nói: "Lời này ta không dám chắc, nhưng thiên hạ thiện xạ, ta xếp thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất."
Trong mắt Thánh Nữ lóe lên một tia tinh quang, tiếp đó khẽ cười nói: "Thật khéo, đại ca ta vừa hay cũng am hiểu bắn cung."
Đại hán hớn hở: "A, vậy thật là trùng hợp, Phong Đô huynh, cung của ngươi đâu? Chúng ta so tài một phen."
Tổ An bất ngờ nhìn Thánh Nữ một cái, kỳ quái vì sao nàng lại cố ý nói như vậy, chẳng lẽ nữ nhân đều vô thức không muốn người yêu bị thua kém?
"Không cần, nàng nói đùa thôi." Bây giờ chuyện quan trọng, hắn đương nhiên không có tâm tư so tài với đối phương.
Đại hán cau mày nói: "Vị cô nương này đã nói ngươi bắn cung rất giỏi, vậy tài bắn cung của ngươi khẳng định rất không tệ, nam nhân sao có thể làm cho nữ nhân của mình thất vọng? Không cần áp lực, bắn cho vui thôi, mọi người không tổn thương hòa khí."
Nói rồi tiện tay chỉ về phía bầy chim đang đậu ở đằng xa: "Loài chim dữ kia rất tàn nhẫn, thích ăn não tủy trẻ con, chúng ta so một mũi tên, xem ai có thể bắn trúng nhiều chim dữ hơn."
Thấy hắn đã nói đến nước này, Tổ An cũng không tiện từ chối nữa, đành phải lấy Xạ Nhật Cung ra.
Vừa lấy ra lại có chút hối hận, đối phương và Xạ Nhật Cung dường như có liên hệ rất sâu, xét cho cùng, trong lịch sử đối phương cũng từng dùng Xạ Nhật Cung bắn hạ chín mặt trời trên trời.
Nhìn thấy cây cung màu đỏ kia, hai mắt đại hán sáng lên, trong mắt lộ ra một tia nôn nóng: "Cây cung này của ngươi rất tốt!"
Tổ An vốn còn lo lắng hắn nảy sinh lòng tham với Xạ Nhật Cung, nhưng thấy đối phương chỉ đơn thuần thưởng thức, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Huynh đài mời trước."
Đại hán thần sắc cổ quái: "Ta ra tay trước, e rằng ngươi sẽ có chút thiệt thòi, vẫn là ngươi trước đi."
Tổ An cũng có chút xấu hổ cười nói: "Ta trước, ngươi cũng chịu thiệt. . ."
"Đã vậy, vậy cùng nhau đi." Đại hán cười ha ha, sau đó giương cung lắp tên, mũi tên hóa thành một đạo sao băng bắn ra.
Thánh Nữ nhìn trợn mắt há mồm, chỉ thấy mũi tên kia trong nháy mắt xuyên thủng một con chim dữ từ ánh mắt, sau đó bắn trúng một con chim dữ khác, ly kỳ hơn là mũi tên bắn ra kia lại có thể đổi hướng, mặc kệ những con chim dữ chấn kinh kia tản ra bỏ trốn như thế nào, vẫn luôn bị mũi tên quỷ dị kia đuổi kịp, cơ hồ trong chớp mắt đã bắn giết một nửa bầy chim.
Đúng lúc này, mũi tên của Tổ An đã đến.
Chỉ thấy quang mang lóe lên, tất cả chim còn lại, mặc kệ là ở gần, hay đã tản ra chạy trốn tới nơi xa, tất cả đều bị nổ thành tro bụi.
Đại hán đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó cười ha ha: "Ngươi bắn chết vừa hay nhiều hơn ta một con, ngươi thắng."
Tổ An khẽ lắc đầu: "Ta đây là chiếm tiện nghi của cây cung này, vừa rồi tốc độ và kỹ xảo của ngươi đều hơn ta."
Đại hán ngược lại không để bụng: "Người sở hữu cây cung cũng là thực lực của ngươi thể hiện, đã như vậy, chúng ta coi như hòa, thế nào."
Tổ An ngược lại có chút khâm phục, cái này Nghệ ngược lại là người có tính tình hào sảng, phóng khoáng.
Hai người ở đó tìm được tiếng nói chung, còn Thánh Nữ ở góc thuyền, ánh mắt rũ xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, nắm chặt tay giấu trong tay áo.
Cứ như vậy vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã đến gần Thường thị nhất tộc, Đại Hán chắp tay với Tổ An: "Đa tạ hai vị đưa tiễn, ta đã đến nơi, sau này còn gặp lại."
Mặc dù Tổ An có chút hiếu kỳ về dung mạo của vị Hằng Nga trong truyền thuyết kia, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng, huống chi những ngày này ở chung, hai người đã thành bằng hữu.
Vợ bạn, không thể lừa gạt.
"Chúc Nghệ huynh sớm ngày ôm tân nương về." Tổ An chắp tay cáo biệt.
"Ha ha, tương lai thành thân nhất định sẽ mời ngươi uống rượu mừng." Đại hán nhân cơ hội ôm Tổ An cáo biệt, lặng lẽ truyền âm nói, "Cẩn thận nữ nhân bên cạnh ngươi, trên người nàng có Yêu tộc khí tức."
Tổ An khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã cười ha ha, nhảy khỏi phi chu, chỉ để lại một bóng lưng vẫy tay.
Tổ An nhìn về phía Thánh Nữ đang có chút ngẩn người cách đó không xa, Nghệ thật đúng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, vậy mà nhìn ra được thân thể bây giờ của Lệnh nhi muội muội xuất phát từ Yêu tộc.
Ngự Môn Bội Tình vốn là Thánh Nữ Yêu tộc, không phải Yêu tộc thì là gì.
Nghệ bởi vì tranh chấp giữa Vu Yêu ở thời đại này, khó tránh khỏi có chút thành kiến với Yêu tộc.
"Hắn vừa mới nói gì với ngươi?" Thánh Nữ đi tới.
"Không có gì, cũng là chúc phúc chúng ta thiên trường địa cửu." Tổ An cười cười, những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên không cần thiết làm nàng phiền lòng.
Nghe hắn nói, Thánh Nữ gượng cười, trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng, trong ánh mắt lại có chút mờ mịt và sợ hãi.
Lại nói đại hán kia một đường đi tới chân một ngọn núi lớn trong thành trấn, đang muốn tiến lên tự giới thiệu, lại phát hiện Thường thị nhất tộc dường như loạn cả lên, tựa hồ khắp nơi đang tìm kiếm cái gì.
Hắn bắt lấy một người hỏi thăm: "Các ngươi ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta ni. . ." Người kia vốn muốn nổi giận, nhưng cảm nhận được cảm giác áp bách trên thân đại hán, hắn vội vàng nói, "Thánh Nữ mất tích."
"Cái gì?" Đại hán không khỏi kinh hãi, "Đang yên đang lành sao lại mất tích??"
Người kia vô thức đáp: "Nghe nói Thánh Nữ quyết định thông gia từ bé hôm nay muốn đến cầu thân, người kia tương truyền cao một trượng, vòng eo cũng là một trượng, một bữa cơm muốn ăn mười con trâu, còn từ trước tới giờ không đánh răng tắm rửa, chúng ta Thánh Nữ thân thể ngọc ngà biết bao, lại có thể gả cho tên lỗ mãng như vậy, tự nhiên là đào hôn rồi."
Đôi mắt đại hán trong nháy mắt trợn to: "? ? ?"
"Ngươi thả cái rắm gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận