Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1848: Nương tử của ta thật đáng yêu

- Ngày mai nấu cho tiểu thư bát cháo an thần, giúp nàng điều trị giấc ngủ.
- Đúng, còn phải nói quản gia đổi giường.
Tuy tiểu thư không được sủng ái, nhưng cũng không thể ngủ loại giường như thế được.
Nha hoàn mơ mơ màng màng nghĩ, xoay người ngủ tiếp, nhưng không biết vì sao, nghe thanh âm kẹt kẹt kia, tâm nàng cũng bắt đầu xao động...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ An bị cắn tỉnh.
- Ngươi làm gì?
Tổ An hít sâu một hơi.
Tóc dài như thác nước của Bùi Miên Mạn tùy ý tán ở trên cánh tay hắn, lúc này nàng đang lộ ra răng mèo xinh đẹp:
- Ngươi hỗn đản này, phá thân ta ba lần!
Tổ An cười ha ha, một tay ôm nàng vào trong ngực:
- Ngươi nên cao hứng mới đúng, dù sao nữ nhân khác cũng không có thể nghiệm mới lạ như ngươi.
- Cao hứng chỉ sợ là ngươi đi!
Bùi Miên Mạn nhìn hắn mặt mày hớn hở, thì hận đến nghiến răng, hung ác cắn một cái, lại dẫn tới một vòng đại chiến.
Không biết qua bao lâu, Bùi Miên Mạn đẩy đẩy nam nhân bên cạnh, trên mặt còn lưu lại dư vị sau cao triều:
- Trời sắp sáng, đợi lát nữa nha hoàn sẽ lên, ngươi mau trở về đi.
Tổ An có chút buồn bực:
- Sao mỗi lần đều làm lén lút thế, muốn ta đi đề thân không?
Bùi Miên Mạn cười như không cười nói:
- Vậy Sơ Nhan làm sao bây giờ?
Hô hấp của Tổ An cứng lại, lúc này Bùi Miên Mạn lại cười:
- Được rồi, ngươi có lòng ta đã rất cao hứng. Bây giờ gia tộc muốn đưa ta đến Tề Vương phủ làm Trắc phi, làm sao có khả năng gả ta cho người khác.
- Người nhà của ngươi thật là ngu không ai bằng, bây giờ Tề Vương sắp xong đời, còn đẩy ngươi vào trong hố lửa.
Tổ An tự nhiên biết Hoàng Đế đã bắt đầu động thủ đối phó Tề Vương.
Bùi Miên Mạn hé miệng cười duyên:
- Ta lại không thích người khác, quản hắn là Tề Vương thế tử cũng tốt, bình dân cũng được, ta cũng sẽ không gả, ta chỉ gả cho ngươi.
Tổ An nghe mà cảm động không thôi, ôm nàng thật chặt.
Bùi Miên Mạn lại hoa dung thất sắc:
- Thật không được, để cho ta nghỉ ngơi một chút... ân…
Phạch bạch bạch…
- Ngươi hỗn đản, mạnh như thế làm gì… hơ…
...
Thời điểm Tổ An rời đi, bỗng nhiên trong lòng hơi động, từ trong ngực lấy ra tiểu kiếm mà Tiếu Diêu cho hắn:
- Ngươi giữ nó ở trên người, nếu gặp phải địch nhân không cách nào địch nổi, thì dùng cái này công kích đối phương, có thể phóng ra một kích toàn lực của Tông Sư.
Tiếu Diêu không biết trên người hắn còn có rất nhiều át chủ bài, thứ này với hắn mà nói tác dụng không lớn, dù sao thật gặp gỡ phiền phức khó có thể ứng phó, hắn còn có thánh chỉ của Hoàng Đế.
Mà Bùi Miên Mạn tuy tu vi không thấp, còn có Phụ Hảo Hào Tôn, nhưng đối đầu với cao thủ đỉnh phong chính thức vẫn có chút lực bất tòng tâm, mà mình lại không cách nào thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, có cái này phòng thân sẽ để hắn yên tâm hơn.
- Đồ vật của tửu quỷ kia? Ta không muốn.
Bùi Miên Mạn nhận ra lai lịch của tiểu kiếm, hừ một tiếng cự tuyệt.
- Đừng làm rộn, hiện tại đây là đồ vật ta cho ngươi.
Tổ An trực tiếp nhét vào trong váy nàng, còn thuận thế bóp gò mu vun cao đầy đặn mấy cái, cảm giác thật thoải mái.
- Hiện tại Vân Trung quận mưa gió quỷ quyệt, lại thêm Bùi gia lại muốn gả ngươi cho người khác, nhiều một đồ vật phòng thân cũng tốt. Bây giờ ngươi là người của ta, phải giúp ta bảo vệ tốt mình.
- Phi, ai là người của ngươi.
Bùi Miên Mạn xì một cái, hai gò má diễm như đào hoa, trêu đến Tổ An thèm ăn nhỏ dãi.
Cuối cùng hắn vẫn bị đuổi ra ngoài, một đường trở lại hành quán, chỉ cảm thấy áp lực quét sạch sành sanh, nghĩ đến Đại Mạn Mạn ôn nhu và nhiệt tình, toàn thân hắn tràn ngập nhiệt tình.
- Tổ huynh, sự tình gì cao hứng như vậy?
Cao Anh và Bùi Hữu đang rửa mặt, thấy hắn mặt mày hớn hở thì nhịn không được hỏi.
Tổ An ho nhẹ:
- Không có gì, tâm tình tốt mà thôi.
Bùi Hữu tiến đến ngửi ngửi:
- Ừm? Thật thơm, cảm giác dễ ngửi hơn hương phấn của gái lầu xanh rất nhiều, chẳng lẽ cô nương ở Vân Trung quận, phẩm vị đều tao nhã như vậy?
Cao Anh thì thần sắc u oán:
- Tổ huynh, ngươi đi thanh lâu lại không kêu chúng ta.
Tổ An:
- ...
Hai gia hỏa này thật là ở Tiêu Dao Lầu chơi nghiện rồi sao.
Thấy Tang Hoằng cũng từ trong phòng đi ra, hắn ho nhẹ một tiếng:
- Chúng ta thân là khâm sai, đại biểu là hình tượng và thể diện của triều đình, sao có thể đi nơi ăn chơi kia, để quan viên của Vân Trung quận chế giễu sao.
Tang Hoằng vui mừng gật đầu, nghĩ thầm tuy ngày thường A Tổ hơi ngả ngớn, nhưng trái phải rõ ràng vẫn nắm được, Thiến nhi theo hắn cũng không tính ủy khuất.
Ai, đã lâu như vậy, không biết Thiến nhi có thành công mang thai không...
Thần sắc của Bùi Hữu và Cao Anh cổ quái, tâm nghĩ chúng ta thân như thế, nói những sự tình xã giao kia có ý gì, đang muốn khinh bỉ, kết quả thấy Tang Hoằng ở xa xa, từng cái vội vàng đổi giọng:
- Tổ huynh dạy rất đúng.
- Tổ huynh thật là mẫu mực của chúng ta.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận