Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1882: Phải thêm tiền

Nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, quyền nắm thật chặt, lúc nói chuyện cả người còn hơi run, Tổ An nghĩ thầm nếu đối phương giả vờ mà nói, kỹ thuật diễn này quả thực quá vô địch.
Hắn ho nhẹ một chút, nhắc nhở đối phương:
- Di vật của những thị vệ kia đâu?
Cung Bàn mới chợt tỉnh lại, từ trong ngăn kéo lấy ra sáu cái túi:
- Đồ vật đều ở nơi này, tất cả đều là người cơ khổ, cũng không có lưu lại quá nhiều đồ vật.
Tổ An đi qua mở ra sáu cái túi, những thứ này là đồ vật của sáu tên thị vệ hi sinh, lực chú ý của hắn tự nhiên rơi xuống trên đồ vật của Trầm Chu.
Vừa cùng Cung Bàn nói chuyện phiếm, vừa lặng lẽ dò xét đồ vật trong túi của Trầm Chu, bội đao cháy khét, lệnh bài, ấm nước, một cuốn sách bị cháy bảy tám phần, còn có mấy quyển sách hoàn hảo không chút tổn hại.
- Đây là cái gì?
Tổ An thấy trong di vật của người khác cũng có loại sách này, không khỏi cầm lên lật xem.
- Đây là thứ mỗi thị vệ đều có, dùng để ghi chép tình huống nhiệm vụ tuần tra mỗi ngày, dù sao nghề nghiệp của chúng ta mạo hiểm lớn, nói không chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử, cái này cũng coi như di ngôn của chúng ta.
Cung Bàn giải thích.
Tổ An hiểu ra, Tú Y Sứ Giả cũng có đồ vật tương tự, gọi là Câu Hồn Bút Ký, dùng để ghi chép thân phận của chủ nhân, nhiệm vụ chấp hành gần nhất, gặp qua những ai, như vậy coi như Tú Y Sứ Giả nào đó bị diệt khẩu, người khác cũng có thể căn cứ thứ này tra được các loại dấu vết để lại.
Hắn nhìn những di vật của Trầm Chu, nghĩ đến cuốn sách kia hơn phân nửa là cháy ở trong kho hàng, sách còn nguyên là từ trong nhà Cung Bàn tìm ra.
Ở trước mặt đối phương, hắn không tiện trực tiếp xem xét đồ vật của Trầm Chu:
- Cung tướng quân, ta muốn mang những vật này về cẩn thận điều tra.
- Cái này...
Biểu lộ của Cung Bàn có chút do dự.
Tổ An cười nói:
- Cung tướng quân không tin ta? Ta đại biểu triều đình, không có liên quan gì tới phe phái ở Vân Trung quận.
Cung Bàn vội vàng hành lễ:
- Tổ đại nhân nói quá lời, phối hợp các ngươi điều tra là việc nên làm, bất quá cần Tổ đại nhân ký một biên bản.
- Không có vấn đề.
Tổ An biết đây là quy củ quan trường, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn ký tên xong, liền mang sáu bao đồ vật đi, trở lại hành quán, Tang Hoằng cũng tới cùng nhau nghiên cứu.
Tổ An kiểm tra mấy đồ vật khác, đều là vật phẩm rất bình thường, rất nhanh lực chú ý của mọi người rơi vào trên mấy quyển sổ kia.
Quyển cháy khét kia đụng một cái liền muốn nát, nhẹ nhàng lật chút, coi như lờ mờ có thể nhìn thấy mấy chữ cũng không có ý nghĩa gì.
Lại thêm mọi người rõ ràng, thi thể cháy khét kia không phải Trầm Chu chính thức, sách này hơn phân nửa cũng là giả.
Sau đó mấy người bắt đầu nghiên cứu mấy quyển từ trong nhà Trầm Chu tìm ra, đáng tiếc phía trên chỉ ghi chép tin tức những năm này tuần tra sắp xếp… không có tin tức hữu dụng gì.
- Manh mối lại đứt đoạn sao?
Tang Hoằng nhíu mày, hiển nhiên rất không cam tâm.
- Đây là sự tình trong dự liệu, nếu thật đồ vật có giá trị gì, khẳng định đã bị Cung Bàn hoặc hắc thủ sau màn xóa sạch.
Tổ An an ủi.
- A Tổ, hôm nay ngươi lại đi Ngọc gia một chuyến, ngươi cảm thấy Ngọc Yên La và Cung Bàn kia, có thể là hắc thủ sau màn không?
Tang Hoằng hỏi.
- Nói không chừng.
Tổ An nhớ lại hôm nay nhìn thấy Ngọc Yên La và Cung Bàn, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Vốn là đi dò xét, kết quả thành một cọc làm ăn, nếu nàng thật là hắc thủ sau màn, chẳng phải mình sẽ bị kéo lên thuyền giặc?
Tang Hoằng do dự một chút, nhịn không được nhắc nhở:
- Nữ nhân kia không đơn giản, năm đó kinh thành bao nhiêu nhân vật quỳ ở dưới gấu quần của nàng, thậm chí ngay cả đương kim thánh thượng... Hắc hắc, ngươi không nên coi nàng là tiểu cô nương, không nên thấy nàng xinh đẹp thì xử sự theo cảm tính.
Tổ An tức xạm mặt lại:
- Bá phụ lo ngại, ta còn không đến mức bị sắc đẹp ảnh hưởng phán đoán.
Đồng thời trong lòng hiếu kỳ, đương kim thánh thượng là cái tính tình gì, hắn đã quá rõ ràng, hắn thật nhìn trúng nữ nhân nào, đối phương làm sao cự tuyệt được?
Hơn nữa Ngọc Yên La nhu nhu nhược nhược, nhìn hoàn toàn không giống tu hành giả, không có sức phản kháng nha.
Tang Hoằng còn muốn nói cái gì, lúc này Cao Anh trở về, hắn nhất thời sửa lời nói:
- Ngươi đi tra quan hệ nhân mạch của Trầm Chu, tra thế nào rồi?
Cao Anh đáp:
- Trầm Chu này tính cách quái gở, không có bằng hữu tri tâm gì.
- Bất quá từ trong miệng đồng liêu của hắn biết được mấy tháng trước, tựa hồ nụ cười của hắn nhiều hơn, lộ ra càng trẻ tuổi và vui vẻ.
- Vui vẻ?
Tổ An và Tang Hoằng hai mặt nhìn nhau, dưới cái nhìn của bọn họ, thời điểm kia vừa vặn là thời điểm Trầm Chu phát hiện chân tướng Vân Trung Quận Công bị hại, không phải nên hoảng sợ không chịu nổi một ngày sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận