Lục Địa Kiện Tiên

Chương 959: Ta ưa thích ngươi

Chương 959: Ta thích ngươi Tổ An có chút đau đầu, bất quá đối phương bị thương rất nhanh, hắn không thể không phản ứng.
Bởi vì thân phận đối phương đặc thù, hắn không t·h·i triển Thanh Tịnh Phạm Chung hư ảnh.
Theo phản ứng vừa rồi của Nam A Tu La kia, nếu như c·ô·ng không p·h·á được cái chuông này bao bọc, tựa hồ đối với bọn họ mà nói rất mất mặt, sẽ còn bị đồng bạn chế giễu.
A Tu La chỉ phục cường giả.
Nam A Tu La vừa rồi mất mặt thì thôi, nhưng Nghê Hoàng c·ô·ng chúa này thân phận đặc thù, nếu để nàng mất mặt, chỉ sợ sau này không tiện hợp tác.
Nhất định phải hầu hạ nàng thoải mái mới được.
Trong khoảnh khắc, Tổ An đã phân tích rõ lợi và hại, cho nên búng tay một cái, bắn văng mũi thương đ·â·m tới trước mặt đối phương.
Trong mắt Nghê Hoàng c·ô·ng chúa lóe lên một tia tán thưởng: "Công phu trên tay không tệ."
Thương này của nàng vốn thuộc về lễ phép thăm dò, đồng thời không dùng toàn lực, cho nên bị một ngón tay bắn ra nàng cũng không tức giận.
Thuận thế chuyển cây thương sang bên cạnh, tự mình tiếp nhận đầu thương, múa tay, thân súng vẽ ra một đường cong, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, thương pháp biến thành côn pháp, trực tiếp quét ngang về phía bên hông Tổ An.
Tổ An không thể không tán thưởng thương t·h·u·ậ·t của nàng tinh diệu, hiển nhiên nàng đã vượt ra khuôn khổ của thương, đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục.
Thương cũng được, côn cũng được, thân thể cũng được, thế gian vạn vật đều có thể là thương, mà cũng có thể không phải thương.
Một côn đó vung vẩy mang theo Phong Lôi, những nơi nó đi qua không gian đều bắt đầu vặn vẹo, nếu như một côn này đánh trúng, chỉ sợ Cự Long cũng sẽ bị chặt đứt ngang.
Hơn nữa nàng lựa chọn thời cơ cực kỳ xảo diệu, làm cho đối phương căn bản không có không gian né tránh, mặc kệ đối phương né tránh chỗ nào, đều sẽ bị bao phủ trong đòn đ·á·n·h c·u·ồ·n·g phong bạo vũ sau đó của nàng.
Tổ An tự nhiên cũng nhìn ra nàng đang vận sức chờ phát động hậu chiêu, cho nên cũng không né tránh, mà trực tiếp t·h·i triển thuấn di, xuất hiện ngay phía sau nàng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc né được một kích hủy diệt kia.
Lúc này, Tổ An đưa tay chộp về phía đầu vai nàng, chỉ cần chế trụ đại huyệt trên vai nàng, thắng bại của trận này đã định.
Ánh mắt Nghê Hoàng c·ô·ng chúa ngưng tụ, vạn vạn không ngờ đối phương lại có kỹ năng thuấn di như thế.
Có điều nàng phản ứng cũng nhanh, không quay người, mà trực tiếp đá ngược một chân ra sau, tựa như roi quất thẳng về phía yếu h·ạ·i của hắn.
Tổ An chỉ cảm thấy hai chân mát lạnh, đành từ bỏ ý định chế trụ yếu h·ạ·i trên vai nàng.
Trong lòng càng thêm bội phục nữ nhân này, quả nhiên thương t·h·u·ậ·t cảnh giới đã đăng phong tạo cực, t·h·i·ê·n hạ vạn vật đều có thể là thương.
Ai biết đây vẫn chưa xong, chỉ thấy Nghê Hoàng c·ô·ng chúa thuận thế nắm chặt thân súng, ngửa đầu đưa trường thương qua đỉnh đầu đ·â·m thẳng về phía sau.
Một chiêu này vừa chuẩn lại vừa ác, với tu vi của Tổ An cũng phải giật mình.
Cho nên hắn nhảy dựng lên, bởi vì một thương này đã phong kín đường lui cùng góc độ né tránh sang hai bên của hắn, chỉ cần lùi lại sẽ dẫn đến công kích như bão táp.
Thương thế mà đối phương vẫn luôn vận sức chờ phát động cũng có thể thuận thế góp nhặt đến đỉnh phong.
Ai ngờ Nghê Hoàng c·ô·ng chúa dường như sớm biết cách ứng đối của hắn, cái chân vừa đá ngược kia đá trúng ngay mũi thương.
Cả thanh thương trong nháy mắt hất lên, bộc phát ra vô số thương ảnh, dường như nhóm lửa đốt cả mảnh trời.
Châm lửa đốt cả khu rừng!
Mấy Nam A Tu La bên cạnh ồ lên thán phục, một chiêu này của công chúa thật sự quá đẹp.
Cả người chỉ có một chân chạm đất, nửa thân trên và đầu gối còn lại cong thành một hình cung hoàn mỹ, eo có độ dẻo dai, dáng người trước ngực ngạo nghễ, đường cong ôn nhu của nữ tử bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Đương nhiên những thứ này không quan trọng, bọn họ càng coi trọng sự ứng biến liên tiếp của công chúa, diệu đến đỉnh phong.
Toàn bộ quá trình phát sinh trong chớp mắt, thương t·h·u·ậ·t tinh diệu tuyệt luân, né tránh cũng hoàn mỹ, cơ hồ trong nháy mắt, hai người một công một thủ đã biến hóa không biết bao nhiêu chiêu, nếu tu vi không đủ, thậm chí căn bản không phát hiện được sự tinh diệu bên trong.
Chỉ bất quá, một kích cuối cùng này của công chúa, đối phương chỉ sợ tránh cũng không thể tránh, dù cho là thuấn di, cũng phải có thời gian phát động sớm, thương thế trong nháy mắt này bao phủ cả vùng không gian, hắn thuấn di cũng vô dụng.
Tổ An thực sự bội phục Nghê Hoàng c·ô·ng chúa, trong khoảnh khắc đã tính toán mọi chuyện tinh chuẩn như thế, hắn thực sự không kịp thuấn di, cho nên hắn xuất k·i·ế·m.
Trong đầy trời thương ảnh, bỗng nhiên xuất hiện một vệt sáng chói mắt.
Vô cùng đơn giản, một k·i·ế·m nở rộ giữa thương ảnh, một k·i·ế·m phá tan ngàn vạn thương ảnh.
Tất cả thương hoa biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một cây thương.
Mũi thương và mũi k·i·ế·m giằng co, Nghê Hoàng c·ô·ng chúa toàn thân run lên, lùi lại mấy chục trượng.
Tổ An đang định nói đa tạ, ai ngờ trên mặt nàng lại không có nửa điểm uể oải, ngược lại toàn là hưng phấn: "Tốt, lại đến!"
Nói xong sau lưng nàng bỗng nhiên mọc thêm từng đôi tay, Tổ An nhìn kỹ, phát hiện so với A Tu La vừa rồi còn nhiều hơn, khoảng chừng tám cái!
Tổ An: ". . ."
Một cô nương gia xinh đẹp như thế, sao lại làm như con nhện tinh vậy.
Có điều hắn không thể không thừa nhận, tuy đối phương nhiều tay, nhưng không hề có cảm giác buồn nôn xấu xí, ngược lại còn thêm một tia yêu dị mỹ cảm.
A Tu La tộc, càng nhiều cánh tay, thực lực càng mạnh.
Chỉ thấy trong tay Nghê Hoàng c·ô·ng chúa đều cầm một cây trường thương, sau đó cả người lần nữa công về phía Tổ An.
Sau khi biến thân, tốc độ của nàng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, người khác cơ hồ không nhìn thấy động tác của nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng đạo tàn ảnh xuất hiện bốn phương tám hướng quanh Tổ An.
Trong nháy mắt đó, phảng phất có vô số Nghê Hoàng c·ô·ng chúa đồng thời tấn công đối phương.
Tổ An đứng tại chỗ, một tay chắp sau lưng, một tay cầm k·i·ế·m, thỉnh thoảng vung ra một k·i·ế·m.
Mỗi một k·i·ế·m đều có thể tạo ra một trận tia lửa, không có mảy may âm thanh truyền đến, hiển nhiên âm thanh binh khí giao nhau của hai người, sớm đã bị lực lượng kinh khủng bộc phát trong nháy mắt đó c·hôn v·ùi.
So sánh với tốc độ nhanh như tia chớp của Nghê Hoàng c·ô·ng chúa, hắn đứng tại chỗ không hề di chuyển, thậm chí ngay cả xuất k·i·ế·m cũng mười phần chậm chạp.
Chậm chạp đến mức dù là một đứa trẻ con đứng ở đây cũng có thể thấy rõ quỹ đạo mỗi một chiêu xuất k·i·ế·m của hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác tốc độ cực chậm này lại có thể vừa đúng chặn đứng từng đợt tấn công như t·h·iểm điện của đối phương.
Hắn phảng phất như một con thuyền nhỏ giữa dòng nước lũ, mặc cho xung quanh núi kêu biển gầm, con thuyền nhỏ kia vẫn không chìm.
Không, hắn càng giống ngọn hải đăng sừng sững bên bờ biển, dù sóng biển có mãnh liệt đến đâu, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Mấy Nam A Tu La xung quanh ban đầu còn đang reo hò cổ vũ cho công chúa của bọn hắn, nhưng càng hô hào, thanh âm của bọn hắn dần dần nhỏ lại.
Ánh mắt nhìn Tổ An cũng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Ban đầu mấy người bọn họ đụng phải đối phương cũng không coi là chuyện to tát, chỉ coi đối phương là một tên mặt trắng văn nhược - tuy Tổ An trong nhân tộc coi như cao lớn, nhưng so với A Tu La tộc bắp t·h·ị·t cuồn cuộn, thì quả thật chỉ có thể coi là văn nhược.
Dù Bì Lô không phá nổi công kích của đối phương, bọn họ cũng không coi là chuyện to tát, bởi vì Bì Lô vốn là kẻ yếu nhất trong đám bọn họ.
Nhưng hôm nay thấy công chúa và đối phương chiến đấu, thân là c·hiến t·ranh chủng tộc, sao bọn họ lại không nhìn ra gia hỏa này còn chưa dùng toàn lực.
Người này thâm bất khả trắc!
Nhân tộc từ khi nào có tồn tại cường đại như vậy?
Lúc này, bóng người đầy trời của Nghê Hoàng c·ô·ng chúa biến mất, chỉ thấy nàng đã khôi phục hình dạng bình thường, những cánh tay phía sau đã biến mất không thấy gì nữa: "Không đánh nữa, ta đ·á·n·h không lại ngươi."
"Công chúa khách khí, thương pháp của ngươi rất tinh diệu, ta nhiều lần suýt bị thương trong tay ngươi." Tổ An khiêm tốn nói.
"Dối trá." Nghê Hoàng c·ô·ng chúa hừ một tiếng, "Đánh không lại chính là đ·á·n·h không lại, ta cũng không phủ nhận, trận chiến này ta rất hài lòng."
Tổ An mỉm cười, lúc này nội tâm hắn cũng rất hài lòng, một trận chiến này không những không tổn hại hòa khí, ngược lại còn làm cho đối phương tận hưởng cảm giác chiến đấu sảng khoái.
Mặt khác, lần này rút kinh nghiệm từ lần so chiêu trước kia với Mộ Dung Thanh Hà, còn có kinh nghiệm giáo h·u·ấn phát sinh đủ loại với Nhân Ngư Nữ Vương ở thế giới này, hắn kiên quyết tránh bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với đối phương, để không nảy sinh những nhân quả lung tung rối loạn.
Ai ngờ khi hắn đang đắc ý, Nghê Hoàng c·ô·ng chúa bỗng nhiên đỏ mặt: "Ngươi là nam nhân duy nhất trong nhiều năm qua làm ta thoải mái như thế, ta thích ngươi!"
Tổ An: "? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận