Lục Địa Kiện Tiên

Chương 837: Xe nhẹ đường quen

Lại nói trong biệt viện, sau khi Tang Hoằng tỉnh lại biểu tình có chút mờ mịt, sau đó ngồi bên cửa sổ nhìn chằm chằm bầu trời đêm như có điều suy nghĩ, luôn cảm giác mình tựa hồ quên đồ vật trọng yếu gì.
Sau khi Trịnh Đán tỉnh lại vô ý thức kiểm tra y phục, phát hiện y phục chỉnh tề mới buông lỏng một hơi, sao mình lại đột nhiên ngủ nhỉ?
Nàng đi đến bên tường, cẩn thận gõ vách tường, nàng và Tổ An ở sát vách.
Rất nhanh bên kia truyền đến thanh âm trêu tức của Tổ An:
- Thế nào, Trịnh tiểu thư đêm khuya khó ngủ nhớ tới ta?
Nghe được thanh âm quen thuộc kia, Trịnh Đán buông lỏng một hơi, biết hắn cố ý nói như vậy là vì giấu diếm những người bên ngoài, giả vờ sẵng giọng:
- Nhớ cái đầu ngươi, ngươi còn chưa có chết.
Hoàng Hôi Hồng ở bên ngoài lộ ra nụ cười cổ quái, đều nói con thỏ gấp còn cắn người, có thể bức Trịnh tiểu thư xưa nay ôn nhu thành như vậy, có thể nghĩ Tổ An khi dễ nàng hung ác như thế nào.
Lương Vương và Liễu Diệu đều mùi rượu ngút trời trở về, nhìn thấy các phạm nhân đều bình yên vô sự, thì yên lòng đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, bọn họ đang định chào từ biệt Ngô Vương, nhưng Ngô Vương lại muốn mời bọn họ lưu lại một ngày:
- Hôm qua thời gian quá vội vàng, Kỷ Bắc Thành còn rất nhiều đồ vật đặc sắc chưa kịp triển lãm, tỉ như hoa khôi nổi danh nhất Kỷ Bắc Thành chúng ta...
Ngô Vương sớm đã chuẩn bị điều kiện tràn ngập sức dụ dỗ, thái độ cực kỳ chân thành.
Tôn Bất Khí càng phát huy tài hùng biện:
- Nghe nói dọc theo con đường này các loại mai phục ám sát theo nhau mà tới, cho nên mạo muội lên đường cũng chưa hẳn là chuyện tốt, không bằng trước an bài nhân mã sớm tìm hiểu rõ ràng tình huống lại đi sẽ an toàn hơn...
Hai người rốt cục bị thuyết phục, Lương Vương vuốt râu:
- Nể tình Tiểu Ngạn một mảnh hiếu tâm, chúng ta lưu thêm một ngày, bất quá nhiều nhất chỉ có thể thêm một ngày, ngày mai không thể lại lưu.
Ngô Vương cười ha ha:
- Vâng, Tiểu Ngạn tự nhiên không dám trễ nãi chính sự của triều đình.
Vân Vũ Tình ở một bên miễn cưỡng vui cười, vốn nàng còn gửi hi vọng ở đám người Lương Vương kiên trì muốn đi, như thế nàng không cần đi chấp hành nhiệm vụ kia, đáng tiếc hiện tại xem ra vẫn phải muốn đi...
Thời gian rất nhanh tới buổi tối, Ngô Vương Phủ cử hành yến hội cực kỳ long trọng, ngay cả Lương Vương và Liễu Diệu ở kinh thành nhìn quen cảnh tượng hoành tráng cũng cảm giác mới mẻ.
Vân Vũ Tình tìm lý do đứng dậy cáo từ rời đi, Lương Vương và Liễu Diệu tự nhiên không giữ lại.
Mặc dù cháu dâu xinh đẹp, nhưng nhìn được sờ không được, còn không bằng những tiểu cô nương khiêu vũ kia.
Nàng ở chỗ này mọi người sẽ e dè, đi vừa vặn.
Ngô Vương cười nhìn thê tử gật đầu, lại thầm nguyên khí truyền âm:
- Vũ Tình, nhất định phải lấy được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Vân Vũ Tình không có trả lời, trên khuôn mặt trắng nõn không có biểu lộ gì, trực tiếp đi đến hậu đường, chỉ lưu lại một bóng lưng uyển chuyển.
Lúc này Ngô Vương cũng tâm thần khuấy động, hắn rõ ràng đây là cơ hội hô ngừng sau cùng, một khi thê tử rời đi, sự tình đằng sau hắn sẽ không thể ngăn cản.
Hắn đưa tay lên mấy lần, nhưng cuối cùng không có gọi thê tử lại.
Hắn không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai, trong lòng cảm thấy rất thống khổ, một phương diện khác lại có chút chờ mong, trong lòng tràn ngập xoắn xuýt giãy giụa đến mức thân thể hắn không tự giác được run rẩy lên.
Hắn vội vàng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mượn nhờ men say che dấu mình thất thố.
Vì hoàng vị, hết thảy đều đáng giá!
Hắn càng không ngừng nói với mình, đồng thời ý nghĩ biến thái kia lại nhanh chóng xâm chiếm nội tâm.
Vội vàng uống một chén rượu áp chế cảm xúc xuống.
Lương Vương nhìn mà nhịn không được cười nói:
- Xem ra hôm nay Tiểu Ngạn hào hứng rất cao.
Ngô Vương cười nói:
- Cơ hội bồi thúc công khó được, tự nhiên là hưng phấn.
Lương Vương cười ha ha:
- Tiểu Ngạn thật có hiếu tâm, lại là một phu quân tốt, thực không tồi, sau khi hồi kinh, ta sẽ nói giúp ngươi vài câu.
Lúc này nghe được ba chữ phu quân tốt, Ngô Vương cảm thấy chói tai, cười có chút miễn cưỡng, cũng không biết hiện tại Vũ Tình tiến hành đến một bước nào.
Lại nói Vân Vũ Tình nhanh chóng gọi những thị nữ Ma tộc kia, tiếp tục đi đến biệt viện giam giữ khâm phạm.
Hôm qua tới một lần, hôm nay lại đến đã xe nhẹ đường quen.
Bởi vì trong linh hồn của những thủ vệ kia lưu lại ấn ký của Thiên Ma Chi Đồng, nên rất nhanh đã bị khống chế.
Sau khi bảo đảm tất cả mọi người bị khống chế, Vân Vũ Tình để bọn thị nữ thủ ở bên ngoài, đơn độc đi vào tìm Tổ An.
Nhìn Vân Vũ Tình tắm rửa ở dưới ánh trăng chậm rãi đi tới, dường như toàn thân tản ra quang mang thánh khiết.
Tổ An nhịn không được cảm thán:
- Vương phi, ngươi thật là Ma tộc, mà không phải tiên nữ trên trời?
Vân Vũ Tình vốn tâm tình sa sút, nghe hắn nói trên mặt mới hơi mỉm cười:
- Ma tộc chúng ta không giống truyền thuyết mà nhân loại các ngươi ghi lại, ai nói Ma tộc nhất định phải tà ác yêu dị?
- Cho nên vẫn phải mắt thấy mới là thật.
Tổ An cẩn thận nhìn gương mặt tuyệt mỹ không tì vết của nàng.
- Tựa hồ hôm nay Vương phi tận lực trang điểm qua?
Trong lòng Vân Vũ Tình thở dài, cũng không phải nàng muốn trang điểm, mà là trượng phu phái thị nữ đến trang điểm, nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng càng rét lạnh.
- Công tử nói giỡn, ta mỗi ngày đều như vậy.
Nàng không nguyện ý thừa nhận điểm này, miễn cho bị đối phương thừa cơ sử dụng.
Tổ An không thèm để ý:
- Người xinh đẹp nói chuyện cũng có lực lượng, thế nào, hôm nay đã lựa chọn tới tìm ta, cùng lão công ngươi thương lượng ra sao rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận