Lục Địa Kiện Tiên

Chương 1247: Phản phệ

Lúc này phu xe nhìn Tổ An cười nói:
- Tiểu tử, phu nhân nhà ta cho mời.
Nghe phu xe mời, hô hấp của Tề Vương thế tử thoáng cái dồn dập.
Trên đời này có thể được vị phu nhân kia mời, là đếm được trên đầu ngón tay.
Hắn xưa nay tự phụ, thế nhưng một mực vô duyên gặp mặt, vốn nghĩ năm đó đối phương là nữ nhân ngay cả Hoàng Đế và phụ thân cũng mong mà không được, không để ý mình rất bình thường.
Nhưng hôm nay lại mời Tổ An vào trong xe ngựa gặp, đây là sự tình hắn nằm mơ cũng không dám mộng!
Khách quý!
Trong đầu hắn toát ra cái từ này, bất quá lập tức kịp phản ứng, hẳn không phải như mình nghĩ.
Giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Tổ An, không còn là loại chẳng thèm ngó tới như trước đó, mà là đố kị ghen ghét.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Sở tiểu thư phong hoa tuyệt đại lại chọn gia hỏa này!
Hiện tại ngay cả kinh thành đệ nhất mỹ nhân Ngọc Yên La cũng coi trọng đối phương?
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +555+555+555...
Mấu chốt là hắn bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi mình chật vật không chịu nổi bị Ngọc Yên La trông thấy, thật quá xấu hổ rồi!
Vốn hắn nghĩ xung quanh không có ai xem, những bách tính kia sớm đã né tránh, mỗi người đóng chặt cửa phòng, Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà xem như Tề Vương nhất mạch, sẽ không đi nói lung tung, xe ngựa kia nhìn giống như gia đình phổ thông, sau khi sự việc xảy ra, bí mật xử lý là được.
Bởi vậy hôm nay sự tình mình thảm bại ở trong tay Tổ An sẽ không lưu truyền, nhưng hết lần này tới lần khác xe ngựa phổ thông kia lại là của Ngọc Yên La.
Giết khẳng định là không có cách nào giết, nếu hắn dám động ý nghĩ này, chỉ sợ lão cha sẽ đập chết hắn.
Hơn nữa chính hắn cũng không nỡ!
Hắn từng xa xa liếc nhìn đối phương một lần, đã thường xuyên ở trong mơ mơ tới đối phương, dung nhan tuyệt sắc kia như không phải tồn tại ở nhân thế, nam nhân nào hung ác đến quyết tâm hủy hoại tác phẩm nghệ thuật như vậy?
Nhưng càng như vậy hắn càng khó chịu.
Tổ An chế chết!
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +1024 +1024 +1024...
Lúc này Tổ An lại có chút kỳ lạ:
- Phu nhân nhà ngươi là ai?
Phu xe cười hắc hắc:
- Ngươi đi sẽ biết.
Tổ An nhìn Tề Vương thế tử và Hàn Phượng Thu, không khỏi nghi hoặc, có thể để bọn hắn kiêng kị, rốt cuộc là người nào?
Lúc này nữ nhân trong xe ngựa mở miệng:
- Thế tử, vừa rồi vị công tử này cứu ta, có thể cho thiếp thân chút mặt mũi, tạm thời bỏ qua sự tình hôm nay không?
Thanh âm nhu nhuyễn dễ nghe, không có ỏn à ỏn ẻn, nhưng nghe vào tai lại khiến xương cốt người ta xốp giòn.
Mộ Dung Thanh Hà không ngừng hâm mộ:
- A... nếu ta nói chuyện dễ nghe như vậy thì tốt.
- Thanh âm của ngươi rõ ràng rất dễ nghe, không biết tốt hơn một ít người dáng vẻ kệch cỡm bao nhiêu lần.
Sở Ấu Chiêu thở phì phò nói, không biết vì sao, nàng thiên nhiên có địch ý với nữ nhân thần bí kia, luôn cảm thấy đối phương mưu đồ làm loạn với tỷ phu.
- Thật sao?
Nghe được ý trung nhân tán thưởng mình, Mộ Dung Thanh Hà vừa mừng vừa sợ, trên mặt nhất thời nổi lên hai đoàn đỏ ửng.
Thanh âm của ta rõ ràng không êm tai bằng người ta, nhưng Sở ca ca lại nói như vậy, xem ra trong lòng hắn nhất định rất quan tâm ta, ai nha, xấu hổ chết mất.
Tề Vương thế tử có chút kích động, Ngọc Yên La lại nói chuyện với ta, còn chủ động nói!
Hắn có chút thụ sủng nhược kinh, vô ý thức muốn đứng lên sửa sang y phục, kết quả phát hiện y phục của mình đã bị oanh thành than cốc, may mắn Hàn Phượng Thu xem thời cơ nhanh, vội vàng cầm trường bào phủ ở trên người hắn, mới để cho hắn không xấu hổ.
Hắn hung hăng trừng Tổ An một cái, nghĩ thầm thù này không báo, hai chữ Triệu Trị viết ngược lại!
Bất quá khi hắn nhìn về phía xe ngựa, vẻ ngoan lệ nhất thời bị nụ cười thay thế:
- Nếu phu nhân muốn nhờ, mặt mũi này ta khẳng định phải cho, họ Tổ, sự tình ngươi đánh giết quân quan sau đó tự có hình bộ đến thẩm phán, chúng ta đi!
Hàn Phượng Thu buông lỏng một hơi, nếu tiếp tục lưu lại ở chỗ này, hắn thật không biết phải làm sao.
Thế tử quả nhiên không hổ là thế tử, rất được cha hắn chân truyền, có thể dựa thế danh chính ngôn thuận rời đi, sẽ không để cho người cảm giác bọn hắn hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng trong lòng Tề Vương thế tử thì âm thầm hối hận, mẹ nó, trang bức cái gì chứ.
Nên hạ quyết tâm sắt đá cự tuyệt Ngọc phu nhân, nói không chừng còn có thể để Ngọc phu nhân chú ý.
Ai, thật vất vả gặp một lần, kết quả ngay cả mặt cũng không thấy, hết lần này tới lần khác Tổ An lại có thể vào trong xe ngựa ở chung.
Tổ An quả nhiên là kẻ bất lực chỉ biết trốn ở dưới váy nữ nhân!
Nhưng ở dưới váy Ngọc phu nhân, ta cũng muốn trốn nha.
A a a, tức chết ta!
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +924+924+924...
Tổ An nhìn bọn hắn rời đi, do dự một chút, cuối cùng không có động thủ.
Cửu phẩm đỉnh phong cũng không phải dễ đối phó như vậy, hơn nữa Tề Vương rất phiền toái, hiện tại còn không phải thời điểm không chết không thôi.
- Khụ khụ, phu nhân nhà chúng ta mời ngươi đi qua?
Phu xe đi tới bên người hắn, giọng nói có chút bất mãn.
Nói đùa cái gì, ở kinh thành ai không phải lấy được phu nhân nhà ta mời làm vinh dự, ai không phải lòng như lửa đốt đi gặp nàng, gia hỏa ngươi rõ ràng là tham hoa háo sắc, hiện tại lại vững như bàn thạch?
- Ha ha, có chút thất thần.
Tổ An lấy lại tinh thần, bước nhanh đi đến xe ngựa, hắn rất hiếu kì đối phương đến cùng là ai.
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà vô ý thức muốn theo tới, các nàng cũng muốn nhìn đối phương là ai, kết quả lại bị phu xe ngăn cản:
- Hai vị cô nương mời ở chỗ này chờ một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận