Lục Địa Kiện Tiên

Chương 4217: Kinh thành sao lạ lẫm như t...

Chương 4217: Kinh thành sao lạ lẫm như t...Chương 4217: Kinh thành sao lạ lẫm như t...
Bùi HỮU vội vàng nói:
- Trong khoảng thời gian này ta chiếu cố Cao huynh!
Tổ An liếc hắn một cái:
- Ngươi bây giờ cả ngày say khướt, một du côn lưu manh bình thường cũng có thể lấy tính mạng ngươi, ngươi thật có thể chiếu cố hắn?
Trên mặt Bùi Hữu lóe lên vẻ xấu hổ:
- Yên tâm, từ giờ trở đi sẽ không.
- Tốt.
Tổ An vui mừng gật đầu, không muốn hắn bởi vậy trầm luân, đồng thời muốn mượn sự kiện này để cho hai người triệt để giải khúc mắc. Quả nhiên, Cao Anh nhìn Bùi Hữu nói:
- Làm phiền!
Bùi Hữu nhất thời thụ sủng nhược kinh:
- Nên làm.
Tổ An cười cười, tiếp xuống lấy bí pháp dẫn dắt hồn phách Cao Anh trở về thân thể, toàn bộ quá trình làm Bùi Hữu cảm thấy thần kỳ. Sau khi hồn phách Cao Anh trở về thân thể, Tổ An lại thi pháp ở bên cạnh bố trí xuống trận pháp, tránh cho tiền kỳ xuất hiện bất ổn, không cần thận lại bay ra.
Làm xong hết thảy, bỗng nhiên Bùi Hữu ngạc nhiên nói:
- Có hô hấp, Cao huynh có hô hấp!
Tổ An lau mồ hôi trán:
- Hắn còn phải ngủ say một đoạn thời gian, trong thời gian này làm phiền ngươi. Bùi Hữu nhìn hắn thi lễ:
- Tổ huynh, lần này cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, Cao huynh không thể phục sinh, ta đời này cũng không thể tha thứ mình.
- Sự tình đã qua, thời gian sẽ xóa nhòa hết thảy.
Tổ An nâng hắn dậy, sự tình còn lại giao cho hắn.
Đi ra trạch viện, Tổ An một đường tới Tang gia, hắn phải hiểu rõ tất cả tình huống lại tiến cung, trong lúc nhất thời không có nghĩ nên đối mặt Bích Linh Lung như thế nào. Phụ cận Tang gia có trạm canh gác, Tổ An nhíu mày, không biết là thế lực nào xếp vào ở chỗ này, đến cùng là giám sát Tang Hoằng, hay giám sát ta có trở về hay không?
Bất quá lúc này tâm hắn chỉ muốn về, mặc kệ những người kia.
Lấy cảnh giới của hắn bây giờ, tiến vào Tang phủ vô thanh vô tức, những trạm gác ngầm kia căn bản không phát hiện được.
Trong khuê phòng, hai tiểu thiếu phụ đang ở nơi đó chơi với hài tử, bỗng nhiên tay hài tử chỉ sau lưng các nàng, cười khanh khách, trong miệng còn phát ra thanh âm mơ hồ không rõ. - Tư Tư đang cười cái gì thế... Hai nữ quay đầu, nhìn thấy Tổ An đứng ở cửa ra vào, không khỏi sửng sốt, sau đó hóa thành từng tiếng kinh hô.
- A TổiI
- Tổ đại cal
Tang Thiến và Trịnh Đán không dám tin xoa mắt, đợi xác định mình không có hoa mắt, thì vọt vào trong ngực hắn.
Duy chỉ có Tư Tư bị các nàng kêu sợ hãi giật mình, cái miệng nhỏ nhắn nhấếch lên, vốn vừa rồi còn cười, hiện tại trực tiếp khóc lên.
Lúc này hai cô tẩu mới chân tay luống cuống chạy về, chỉ bất quá Tổ An còn nhanh hơn các nàng, đã ôm tiểu gia hỏa kia vào trong ngực.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tiểu cô nương vừa rồi còn khóc thương tâm, trong nháy mắt thì chuyển buồn làm vui, lại cười rộ lên khanh khách. Trịnh Đán nhịn không được đậu đen rau muống nói:
- Ngươi quả nhiên có lực sát thương to lớn với nữ nhân, từ nữ nhân mấy trăm hơn ngàn tuổi, cho tới nữ hài, đều chạy không khỏi mị lực của ngươi. Tang Thiến tức giận trừng nàng:
- Đán Đán ngươi nói cái gì đó, rõ ràng là Tư Tư cảm nhận được phụ thân trở về.
Lúc này Trịnh Đán mới phản ứng được, nhịn không được che miệng cười rộ lên.
- Tiểu Thiến, Tiểu Đán, các ngươi làm sao vậy?
Đúng lúc này, Tang Hoằng và Mục di nghe được động tính chạy tới.
Dù sao trong khoảng thời gian này kinh thành có quá nhiều biến cố, rất nhiều chuyện không thể không phòng.
Đợi nhìn thấy Tổ An, hai người đều sửng sốt:
- A Tổ trở về.
- Bái kiến bá phụ, bá mẫu. Tổ An nhìn hai người cười cười.
Mục di đỏ mặt, Tang Hoằng lại cười tửm tỉm:
- Vậy các ngươi trò chuyện trước, chúng ta không quấy rầy.
Nói xong kéo Mục di rời đi. Trên đường Mục di có chút không hiểu hỏi thăm:
- Lão gia, không cùng A Tổ nói đại sự phát sinh gần đây sao?
Tang Hoằng mỉm cười:
- Chỉ cần hắn trở về, sự tình lại lớn cũng không còn là sự tình, ta có thể ngủ ngon giấc. Mục di nghĩ nghĩ cũng đúng, không còn lo lắng nữa, ngược lại nghĩ đến vừa rồi Tổ An gọi bá mẫu, trong lòng liền vui vẻ.
Trong phòng, Tổ An vừa chơi với nữ nhi, vừa nhìn hai nữ, nhịn không được có chút đau lòng:
- Các ngươi tựa hồ hao gây.
- Hừ, mấy ngày này nơm nớp lo sợ, muốn béo cũng khó. Trịnh Đán hừ một tiếng. Ngay cả Tang Thiến nhìn Tổ An, ánh mắt cũng là lạ.
Tổ An giật mình:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Trịnh Đán đẩy đẩy Tang Thiến:
- Ngươi xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, ngươi nói đi. Trong lòng Tang Thiến cảm động, nàng thông minh nhữ vậy, làm sao không biết Trịnh Đán chế tạo cơ hội cho nàng. Dù sao quan hệ giữa nàng và Tổ An không phải yêu đương ngươi tình ta nguyện.
May mắn hơn một năm nay, song phương càng ngày càng quen thuộc, không còn câu nệ như lúc đầu.
Sau đó nàng hắng giọng, bắt đầu giảng thuật sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này:
- Lúc trước có truyền ngôn Yêu tộc thiết kế hại đại quân tộc ta lên phía bắc trợ giúp, thậm chí ngươi cũng... gặp nạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận