Lục Địa Kiện Tiên

Chương 2342: Bàn tay trong bóng tối (2)

Xưa nay Tác Luân quận chúa luôn thong dong, bây giờ trên mặt cũng thấp thỏm lo âu, ánh mắt hi vọng nhìn về phía Tổ An.
Tổ An hơi do dự, sau đó trực tiếp triệu hồi ra Hỗn Thiên Lăng, cuốn lấy tay Tác Luân quận chúa, thuận thế kéo một cái, kéo nàng qua một bên, Khổng Nam Tinh tự nhiên cũng mượn thế thoát ly hiểm cảnh.
Vân Gian Nguyệt tức giận nói:
- Loại nữ nhân này ngươi cũng muốn cứu?
Nàng chỉ tự nhiên là Khổng Nam Tinh.
Tổ An nói:
- Ta và tộc nhân của nàng là bạn cũ, không thể thấy chết không cứu.
Thấy hắn không phải là bởi vì tham niệm nữ sắc, chúng nữ mới lộ ra nụ cười.
- Đa tạ công tử!
Mọi người rơi xuống trên bệ đá, tạm thời không có nguy hiểm bị ao máu bao phủ, Tác Luân quận chúa còn chưa tỉnh hồn, nhìn Tổ An nói lời cảm tạ.
Toàn thân Khổng Nam Tinh sợ đến mềm nhũn, một câu cũng nói không nên lời.
Tổ An gật đầu, lực chú ý trở lại trên ao máu.
Những Yêu tộc khác đều thi triển thần thông, sau lưng Kim Thạch và Kiều Hằng mọc lên hai cánh, tuy không thể phi hành giống ngày bình thường, nhưng mượn khí lưu lướt đi một chút vẫn làm được.
Hai người mỗi người rơi xuống trên một vách tường ổn định thân hình, nhìn thấy cảnh này, mấy người khinh bỉ liếc nhìn Khổng Nam Tinh, đồng dạng là Vũ tộc, người ta đều có thể nghĩ biện pháp, nữ nhân này lại bị dọa sợ, chỉ biết ôm bắp đùi của người ta cùng chết.
Hùng Đại Hùng Nhị trong thô có mảnh, thời điểm mất đi thăng bằng, lại không cách nào phi hành, thế là hai người tâm hữu linh tê dùng vũ khí đối oanh, mượn nhờ lực phản chấn đưa mỗi người bay đến trên vách tường, nắm lấy vách tường treo ở giữa không trung.
Đoàn Thiên Đức thì sử dụng bóng mờ nhảy vọt, trốn ở trên xà ngang, Mã Hoàng không biết lúc nào cũng xuất hiện ở cách đó không xa.
Người khác thì không có may mắn như vậy, lấy Ngân Sa vương tử cầm đầu, những người kia ào ào rơi xuống ao máu.
Ngân Sa vương tử hiện ra nguyên hình, nỗ lực sử dụng kỹ năng bơi lên bờ, ai biết trên người truyền đến đau đớn, hắn cúi đầu xem xét, huyết nhục toàn thân như sáp, bị lửa đốt hòa tan.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, những cao thủ Yêu tộc kia hóa thành bạch cốt, tu vi của Ngân Sa vương tử cao, chống đỡ lâu hơn một chút, nhưng như vậy chịu thống khổ cũng càng lâu.
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, rất nhanh hắn ngay cả khí lực la hét cũng không có, tuyệt vọng nhìn về phía Tác Luân quận chúa, trong ánh mắt tràn ngập cầu khẩn.
Tác Luân quận chúa sắp cắn chảy ra máu, nàng đọc hiểu ý tứ của đối phương.
Nàng giơ ngón tay lên, một vệt tử quang bắn tới, trực tiếp đánh xuyên mi tâm của Ngân Sa vương tử.
Ngân Sa vương tử mất mạng tại chỗ, bất quá trên mặt lại hiện ra nụ cười giải thoát.
Thân thể của Tác Luân quận chúa nhẹ nhàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tuy chưa bao giờ ưa thích hắn, nhưng trong khoảng thời gian này người ta đi theo làm tùy tùng, cực kỳ chiếu cố nàng, bây giờ rơi vào kết cục thê thảm như thế, người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình.
Toàn bộ đại điện rơi vào an tĩnh, huyết nhục của Ngân Sa vương tử bị ăn mòn sạch sẽ, hóa thành một bộ bạch cốt.
Trong lòng mọi người chấn động, vừa rồi nhìn thấy nhiều bạch cốt như vậy, xem ra là hình thành ở chỗ này, sau đó bị cuốn ra ngoài.
Mọi người nhìn vào giữa ao máu, đóa Tam Tam Hoa kia vẫn nổi ở trên mặt nước, cánh hoa mắt trần có thể thấy xuất hiện mạch lạc màu đỏ như máu.
- Cái này đâu phải Bất Tử Hoa gì, rõ ràng là bẫy rập đòi mạng người!
Trường Ninh quận chúa Khổng Nam Tinh hoảng sợ thất sắc.
Mọi người cũng có cảm giác đồng dạng, mặt ngoài lấy Bất Tử Hoa hấp dẫn mọi người tới, sau cùng lại một mẻ hốt gọn.
Mọi người muốn rời đi, thế nhưng phía dưới biển máu cuồn cuộn, chạm vào không chết cũng bị thương, nơi này lại không thể phi hành, ai cũng không ra được.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt về phía Tổ An, bọn hắn còn nhớ rõ vừa rồi chân đối phương đạp Phong Hỏa Luân, trong sân bây giờ chỉ có hắn còn có thể phi hành.
Lúc này Đoạn Thiên Đức cười hắc hắc:
- Được rồi, vẫn là nhỏ mệnh quan trọng, trọng bảo nơi này nhường cho các ngươi, tiểu gia không chơi nữa.
Hắn có thể mượn nhờ bóng mờ xuyên toa, khốn cục nơi này ngược lại không làm khó được hắn.
Vừa dứt lời, hắn liên tục nhảy vọt, mắt thấy sắp xông ra đại điện, bỗng nhiên phía trước duỗi ra một cái đại thủ.
Đoàn Thiên Đức hoảng sợ, vội vàng chui vào trong bóng mờ, nhưng bàn tay kia như có thể bài trừ hết thảy hư ảo, trực tiếp vươn vào trong bóng tối, nắm lấy hắn lôi ra ngoài.
- Ách ách ách...
Cổ của Đoàn Thiên Đức bị bàn tay kia bóp, cả người lơ lửng ở giữa không trung, khuôn mặt hắn đỏ bừng, tay liều mạng đẩy, đôi chân đá lung tung, đáng tiếc bàn tay kia quá kiên cố, một chút buông lỏng cũng không có.
Răng rắc… bàn tay kia uốn éo, đầu của Đoàn Thiên Đức nghẹo xuống, cả người giống như sợi mì mềm nhũn, không còn một chút động tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận