Lục Địa Kiện Tiên

Chương 778: Vạn sinh biến hóa chi thuật

Chương 778: Vạn Sinh Biến Hóa Chi Thuật
Trong điện Dưỡng Tâm, Tổ An để Liễu Ngưng ngồi xuống: "Ngươi bị thương, vốn nên ở đó mà tu dưỡng thật tốt, sao lại chạy tới chạy lui vậy?"
"Thì muốn đến thăm ngươi một chút, ai bảo ngươi vừa rồi cứu người, mà ngay cả chân thân cũng không nỡ tới." Liễu Ngưng có chút u oán.
Tang Thiến cùng Trịnh Đán ngây người, đợi chút, vừa rồi hắn rõ ràng nói là đang tu luyện cơ mà, nhưng sau khi đến thì Hoàng hậu lại ở chỗ này, chẳng lẽ hắn là đang tu luyện cùng hoàng hậu sao?
Tổ An: "Vừa rồi quả thật có chút việc, vậy thế này đi, ngươi ở lại đây nghỉ ngơi thật tốt, ta dẫn các nàng đi dạo hoàng cung."
"Ta đường đường là Thái Hậu mà lại nghỉ đêm ở Dưỡng Tâm Điện thì còn ra thể thống gì, ngươi không cần danh tiếng chứ ta vẫn cần đấy? Vậy ta đi về trước, ngươi cũng không cần đưa ta, cứ tự mình dẫn các nàng đi bốn chỗ dạo chơi đi. Người ta lần đầu tiên tiến cung, đừng để các nàng tủi thân."
Tổ An đương nhiên không thể thật sự để nàng một mình trở về, trước tiên đưa nàng trở về, sau đó mang theo Tang Thiến cùng Trịnh Đán đi dạo trong cung.
Trương Tử Đồng vốn muốn dẫn người đi theo, nhưng lại bị hắn từ chối.
Khiến cho Trương Tử Đồng có chút buồn bực, thầm nghĩ chính mình đường đường là thị vệ thống lĩnh mà tựa hồ như chẳng có đất dụng võ, đại nhân tu vi cao như vậy...
"A Tổ, vừa nãy cô nương chân dài kia có phải là bạn giường của ngươi không?" Trong ngự hoa viên, Trịnh Đán cười hỏi...
Tổ An sa sầm mặt: "Ta với nàng chẳng có bất cứ quan hệ gì, ngươi nghĩ đi đâu vậy, hơn nữa người ta cũng không phải gọi là cô nương chân dài, nàng gọi là Trương Tử Đồng. Trương gia có ơn với ta, cho nên mới bổ nhiệm nàng vào vị trí này."
Hai nàng ít nhiều đều biết đến thân thế của Tổ An, Trịnh Đán không khỏi có chút áy náy: "Thật xin lỗi."
"Có gì đâu mà phải xin lỗi, thả lỏng chút, cứ coi nơi đây như là nhà là được." Tổ An vừa nói vừa nắm lấy tay các nàng.
Cả hai nàng cùng nhau đỏ mặt, may mà bây giờ bên cạnh không có thái giám cung nữ, nếu không thì thân phận của hai nàng quả thật có chút xấu hổ.
"Hoàng cung xác thực rất đẹp." Tang Thiến cảm thán nói.
"Nhưng đối với rất nhiều người chốn thâm cung mà nói, hoàng cung này lại giống như một cái lồng giam, các nàng thì chính là Hoàng Yến bị nhốt mà thôi, cả một đời không cách nào có được tự do." Tổ An cảm khái nói.
"Những Tần phi, cung nữ trong thâm cung xác thực rất đáng thương." Trịnh Đán cũng cảm khái theo.
"Tuy nhiên, theo ta, bắt đầu từ bây giờ loại tình huống này sẽ thay đổi. Ta sẽ tuân theo tâm nguyện của những Tần phi, cung nữ trong cung, ai muốn ra khỏi cung thì đều thả các nàng ra ngoài." Tổ An trầm giọng nói. Chính mình năm xưa cũng là người bình thường, cho nên bây giờ cố gắng hết khả năng giúp đỡ người bình thường.
Bây giờ số lượng Tần phi trong hậu cung ngược lại là rất ít, một là vì Triệu Duệ Trí có chút kém cỏi, căn bản không có ý tứ ở phương diện này; Hai là vì năm đó Triệu Hạo đã cận kề Thiên Nhân Ngũ Suy, mỗi ngày đều bế quan, ngay cả Hoàng hậu xinh đẹp tuyệt trần còn bị bỏ trống không biết bao nhiêu năm, thì làm gì có tâm tư mà tìm các Tần phi khác của hắn.
Thế nhưng, số lượng cung nữ ngược lại rất nhiều, cơ bản đều là những cô gái tuổi trẻ xinh đẹp. Bắt các nàng cứ mãi ở trong cung, chờ đợi đến khi tuổi xuân qua đi, thực sự là quá tàn nhẫn.
"Tổ đại ca có một trái tim nhân hậu, điều này rất khó thấy được ở trong giới quý tộc." Tang Thiến nhìn người yêu của mình, trong mắt tràn ngập nhu tình. Thế gian có người nói hắn là một tên háo sắc ác ôn, có kẻ nói hắn là một tiểu nhân vô sỉ, lại có người nói hắn tàn nhẫn thích g·iết chóc. Thế nhưng, nàng biết rất rõ, Tổ đại ca là người tốt, là một người rất tốt, rất tốt.
Trịnh Đán cũng không nhịn được mà ôm lấy bả vai hắn: "Không hổ là nam nhân mà ta coi trọng!"
Nàng mặc dù là Đại tiểu thư, nhưng xuất thân từ nhà thương nhân, lại quanh năm sống trong các bang phái dưới lòng đất, đương nhiên hiểu rõ những kẻ có quyền có thế đối xử với dân chúng bình thường như thế nào.
Tổ An không ngờ lại được phát cho hai tấm thẻ người tốt, bèn cười ha ha một tiếng, ôm hai người vào trong lòng. Ba người cứ như vậy ngồi xuống một chiếc ghế dài bên hồ, vừa thưởng thức ánh trăng, vừa trò chuyện về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.
Trịnh Đán cùng Tang Thiến đều cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, các nàng hôm nay được Thái Hậu mời tới cung, lại còn dẫn tới Dưỡng Tâm Điện để tìm hắn, cứ lo lắng đối phương sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó.
Mặc dù các nàng ở Tang gia bằng lòng vụng trộm qua lại với hắn, nhưng ở hoàng cung xa lạ này, lại còn trước mặt Thái Hậu, Hoàng hậu, thậm chí là vô số ánh mắt đang dõi theo, các nàng đều không muốn như vậy, sẽ bị người khác coi khinh mất.
Bây giờ A Tổ lại quan tâm đến tâm trạng của các nàng như vậy, chỉ cùng các nàng giao lưu thuần túy về mặt tinh thần, thật sự là một niềm hạnh phúc không nói nên lời.
...
Cứ như thế trải qua một đêm ấm áp, ngày thứ hai thiết triều, trên cơ bản văn võ bá quan đều có mặt đầy đủ, đây cũng xem như một loại thái độ ủng hộ. Nhờ công hôm qua các vị tiên sinh của học viện, Tần gia, Khương gia cùng những nơi khác đã đi bái phỏng, mọi người từ khiếp sợ lúc ban đầu đã dần dần tiếp nhận sự biến đổi kinh thiên động địa này.
Thêm vào đó trong Bát Công thì Ngọc Thụy đã dẫn đầu, cuối cùng mọi người đều lục tục hướng Tổ An, Bích Linh Lung, Thái Hậu hành lễ.
Trên triều đình, Bích Linh Lung tuyên bố mệnh lệnh nhân sự mới, những điều này cũng nằm trong dự liệu của mọi người.
Vua nào triều thần nấy, xưa nay đều như vậy cả.
Chỉ trừ mấy tên đầu đảng có tội ác tày trời, đương nhiên bọn họ đã không còn tư cách xuất hiện ở trên triều đình này nữa rồi.
Tiếp theo, Tổ An đề cập đến việc sắc phong Hải tộc chi Vương làm hoàng đế, chính thức sánh ngang cùng với Nhân Hoàng, Yêu Hoàng.
Mặc dù không ít lão thần trong triều đình có chút bất mãn đối với việc này, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, thực lực Hải tộc vốn đã ngang với Nhân tộc, Yêu tộc, người ta đã xưng Đế rồi, thì ngươi cũng không có cách nào, còn không bằng kết thiện duyên.
Mà nói cho cùng, kẻ sốt sắng hơn cả đáng ra phải là Yêu tộc mới đúng, dù sao trước kia trên danh nghĩa, Hải tộc vẫn là thủ hạ của Yêu Hoàng.
Nhưng hiện nay, Tổ An vẫn là Nh·iếp Chính Vương của Yêu tộc, mà Tiểu Yêu Hậu nắm quyền lại mặc chung một chiếc quần với hắn——ý nói trên mặt chữ, hiển nhiên cũng sẽ không phản đối Hải Vương xưng Đế.
Không ít người bỗng nhiên tỉnh táo lại, Yêu tộc nghe theo Tổ An, Nữ Hoàng Hải tộc là do Tổ An lập nên, còn bên phía Nhân tộc hắn cũng là Nh·iếp Chính Vương, nói đến thì hắn mới thực sự là thiên hạ chi chủ trên ý nghĩa chân chính. Đây chính là thành tựu mà từ trước đến nay chưa từng có người nào đạt được.
Một chút bất mãn le lói ban đầu trong lòng mọi người đều tan thành mây khói, Nh·iếp Chính Vương đã ngưu bức đến mức này rồi, ai còn mù mới đi đối nghịch với hắn chứ?
Thấy mọi người không có dị nghị gì, Tổ An lại nhắc tới chuyện trong thời gian ngắn nữa, Yêu tộc, Hải tộc sẽ có sứ đoàn đến Kinh Thành, thế lực ba bên ước định trở thành đồng minh, cùng nhau chống lại ngoại địch.
Vốn mọi người cho rằng thế giới chỉ có hai bên, cho nên các ngươi cứ tranh ta đoạt. Giờ đây, khi phát hiện bên ngoài còn có một thế giới rộng lớn hơn, mà lại bên kia yêu ma còn thèm thuồng, dòm ngó thế giới này, bởi vậy ba bên đã có cơ sở để trở thành đồng minh.
Đương nhiên, tất cả những điều này vẫn phải xây dựng trên cơ sở là Tổ An có ảnh hưởng cực lớn đối với ba tộc, bằng không cho dù có cơ sở, thì cũng không cách nào đạt thành hòa giải, thậm chí là đồng minh được.
Sau khi buổi thiết triều kết thúc, Tổ An hỏi thăm Cao Anh đôi chút, Bùi Hữu vẫn luôn trông coi hắn. Hắn đã cạo sạch ria mép, tinh khí thần của cả người cũng đã hồi phục lại.
Có thể thấy được khí sắc của Cao Anh cũng ngày càng hồng nhuận, chắc hẳn không lâu nữa là có thể triệt để khôi phục, thậm chí có khả năng còn thức tỉnh nhanh hơn so với Thu Hồng Lệ.
Dù sao thì Thu Hồng Lệ là do bị liên lụy đến lực lượng ở tầng thứ cao hơn, nên mới trở thành như thế.
"Chuyện của Bùi gia, chắc hẳn ngươi đã biết rồi chứ." Tổ An nhìn Bùi Hữu.
Bùi Hữu gật gật đầu: "Tổ huynh, ngươi đã giữ lại cho cha ta một mạng, chỉ là đày ải ông ấy mà thôi, ta đã rất cảm kích rồi. Sau này, những phần thưởng dành cho ta, thật sự ta không còn mặt mũi nào để nhận nữa."
Tổ An cười nhạt một tiếng: "Hiện tại ta đang cần người giúp đỡ, đương nhiên muốn tìm những người đáng tin. Đáng tiếc, bên cạnh ta lại không có nhiều người, mà ngươi thì vừa vặn là một trong số đó. Nam tử hán đại trượng phu, cần phải việc nhân đức không nhường ai, mà lại chỉ có như vậy, ngươi mới có đầy đủ lực lượng để bảo vệ người nhà, sau này mới có cơ hội chấn hưng vinh diệu của Bùi gia."
Trong mắt Bùi Hữu tràn ngập lòng cảm kích, có chút nghẹn ngào nói: "Đa tạ!"
Tổ An vỗ vỗ đầu vai hắn, không nói gì thêm nữa.
Trong mấy ngày tiếp theo, Tổ An ngược lại hiếm khi được thanh nhàn, Bích Linh Lung và Liễu Ngưng thật sự là những nhà quản lý kinh doanh hoàn mỹ, các nàng luôn có thể xử lý hết thảy mọi sự tình một cách đâu ra đấy.
Trước kia hai bên đấu đá kịch liệt, bây giờ tuy rằng không thể đạt đến mức thân mật khăng khít, nhưng ít nhất đã có thể làm được việc không ngáng chân lẫn nhau.
Toàn thể văn võ bá quan đều thầm cảm thán, Nh·iếp Chính Vương thật đúng là có bản lĩnh, phải biết ngay cả khi Triệu Hạo còn tại vị, cũng không thể khiến hai người hợp tác với nhau.
Việc duy nhất gần đây mà Tổ An cần phải đích thân tham gia cũng chính là hôn lễ của Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà sau vài ngày nữa.
Lúc rảnh rỗi, Tổ An vẫn luôn thu thập tình báo về phương diện yêu ma. Vào một ngày, hắn bỗng nhiên lấy ra một viên hạt châu kỳ lạ.
Đó là thứ còn sót lại sau khi g·iết c·hết Vạn Sinh Biến Hóa Chi Chủ, lấy Bạch Liên chân hỏa nghiền xương hắn thành tro.
Lúc đó, Tổ An đã nhận định rõ ràng đây nhất định là một bảo vật, đáng tiếc là vẫn không biết nên dùng như thế nào, về sau lại bị các loại sự tình khác trì hoãn.
Vừa cầm viên hạt châu này trong tay, trong "hệ thống kỹ năng" ở bàn phím bỗng nhiên sáng lên.
"Kiểm tra được trên vật phẩm có thể học tập kỹ năng——Vạn Sinh Biến Hóa Chi Thuật, có muốn học hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận